Tháng 8 vừa qua trong một cuộc trả lời phỏng vấn dành cho tờ báo Pháp luật thành phố Hồ chí Minh, Giáo sư- Tiến sĩ- thiếu tướng Lê văn Cương (nguyên viện trưởng Viện chiến lược bộ Công an) nói: “Trung Quốc là nước có hệ thống nói dối lớn nhất hành tinh”. (theo VOA ngày 03.09.2012).
Và trong chương trình Toàn cảnh thế giới của VTV1, ngày 29.04.2012, trong cuộc hội luận với Biên tập viên Hương Ly, khi phân tích về cục diện chính trị và quân sự tại khu vực Đông Á và thế giới ông Lê văn Cương cũng có những nhận định khá thẳng thắn, cụ thể ông đã nhận định rằng tình hình an ninh khu vực Đông Á- Thái bình dương thiếu bền vững vì không được xây dựng trên niềm tin giữa các thế lực siêu cường.
Được hỏi về tương lai sắp tới đây của khu vực này như thế nào khi Hoa kỳ và Nhật bản có ý định triển khai hệ thống lá chắn phòng thủ, ông cho rằng việc triển khai hệ thống phòng thủ chống phi đạn của Mỹ và Nhật sẽ làm cho Trung quốc lo lắng và phản ứng dữ dội khiến tình hình khu vực cực kỳ căng thẳng và rất nguy hiểm.
Tôi đánh giá cao những nhận định này của ông Lê văn Cương không phải vì tính chất độc đáo của nó, điều này những ai quan sát thời cuộc quốc tế cũng rõ cả, nhưng ở đây nó cho chúng ta thấy ông là một người khá hiếm trong chế độ CS có viễn kiến và nhận định trung thực, tuy rằng ông luôn luôn giữ cho những phát biểu của mình đi đúng “lề đảng” và cố gắng tránh né để những nhận định ấy không biến thành vấn đề “nhạy cảm”.
Nhưng khi ông Lê văn Cương trả lời với báo Pháp luật rằng “Trung quốc là nước có hệ thống nói dối lớn nhất hành tinh” thì quả thật ông là người có bản lãnh và danh dự (tuy chưa được như cần phải có) của một trí thức một chuyên gia về chính trị và chiến lược.
TC là một nhà nước độc tài toàn trị, hiếu chiến, tham nhũng và độc ác thì là điều mà tất cả những nhà dân chủ VN ai cũng biết và đã lên tiếng khá nhiều trên báo “lề dân”, chỉ có những người CS và đảng CS là “không biết” hoặc không dám nói ra mà thôi vì sợ “phạm úy”.
Nhưng ông Lê văn Cương nói như vậy là đúng mà chưa đủ, vì sao?
Theo chiều hướng lập luận của ông thì mọi người sẽ tò mò muốn biết:
Vậy nhà nước nào xếp hạng thứ 2 trong danh sách “có hệ thống nói dối lớn nhất hành tinh” này?
Trong số những nước CS còn sót lại trên thế giới ngày hôm nay có Việt nam, Cuba, Bắc Triều tiên và Lào thì để xét xem nước nào “hội đủ tiêu chuẩn” đứng ở vị trí thứ 2 có một “hệ thống nói dối lớn nhất hành tinh” thì quả là rất khó vì tất cả những nước này đều “xứng đáng” cả.
Ở đây chúng ta không bàn chuyện thiên hạ vì như vậy e sẽ có người chê là mình rằng “ăn cơm nhà, vác tù và hàng tổng”, chúng ta chỉ bàn chuyện VN thôi nó sẽ đáp ứng được sự quan tâm của mọi người.
Như chúng ta đã biết chế độ CSVN được xây dựng và bảo vệ bằng thủ đoạn bưng bít thông tin và dối trá cộng với sự đàn áp và khủng bố của cả một hệ thống nhà tù, công an, chính quyền từ trung ương tới địa phương với lực lượng nhân sự và phương tiện làm việc hùng hậu từ hiện đại đến dã man.
Cuộc sống của người dân bị kiểm soát nghiêm ngặt bởi nhiều phương tiện từ hộ khẩu, chứng minh nhân dân và rất nhiều thứ giấy tờ thủ tục, nguyên tắc khác, nó như một thứ vòng kim cô hiện đại, tinh vi nên khó nhận ra nhưng chắc chắn và hữu hiệu để sẳn sàng trở thành phương tiện tối hảo một khi chế độ muốn sữ dụng để đàn áp, sách nhiểu hoặc vô hiệu hóa những ai có ý tưởng hay hành động phê phán, lên án, chống đối lại những sai trái những vi phạm pháp luật của đảng CS và nhà cầm quyền, mà ở VN đảng CS và nhà cầm quyền chỉ là một.
CSVN đã tham gia công ước quốc tế về quyền dân sự và chính trị cũng như Tuyên ngôn quốc tế nhân quyền nhưng họ chưa bao giờ tuân thủ, những ai dám hành xữ những quyền này để bày tỏ chính kiến của mình sẽ bị quy chụp cho những tội danh mơ hồ như Tuyên truyền chống đảng, chống nhà nước thì phải chịu những bản án nặng nề và bất công.
Sau năm 1975, từ thế hệ này đến thế hệ khác rất nhiều người đã bị nhà cầm quyền bỏ tù vì những quan điểm bất đồng với đảng CS. Như Bác sĩ Nguyễn đan Quế (khuôn mặt tiên phong và lỗi lạc của Phong trào đòi Dân chủ và nhân quyền tại Việt nam, sau đó là thế hệ của người viết bài này, rồi đến những thế hệ tiếp theo như Trần khải Thanh Thủy, Cù huy Hà Vũ và bây giờ là Điếu cày Nguyễn văn Hải …vv..)
Tôn giáo cũng không là ngoại lệ, Giáo hội Phật giáo VN thống nhất, Phật giáo Hòa hảo thuần túy đã bị đàn áp, khủng bố và bị đặt ngoài vòng pháp luật vì không chịu phục vụ cho quyền lợi của đảng CS.
Nếu ai đó không hiểu nhiều về hệ thống cầm quyền tại VN thì người đó sẽ nghĩ rằng trường học và bệnh viện là hai thực thể độc lập không liên quan đến chính trị và nhà cầm quyền, nhưng tất cả những nhà dân chủ và đối kháng trong nước đều biết rằng một khi đã dấn thân vào con đường đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền thì “không được bị bệnh” và không nên mơ tưởng đến việc thành đạt bằng con đường khoa bảng vì người đó chắc như đinh đóng cột sẽ bị đuổi học nếu còn đi học hoặc con em của họ sẽ bị đuổi học, và một khi đau ốm cần đến bệnh viện thì phải đi khám và chữa ở bệnh viện tư với giá rất đắt nếu muốn được an toàn (cũng tương đối thôi vì ở bệnh viện tư cũng có chi bộ đảng đấy!).
Đó là đối với những ai chưa bị bắt bởi điều 88 hay điều 79 bộ luật hình sự, còn một khi đã bị bắt vào tù rồi thì “cấm” không được bị bệnh vì một khi bị bệnh là phải “tự chữa” không thể trông đợi vào bệnh xá và y- bác sĩ trong nhà tù được . Nhà cầm quyền CS luôn dùng bệnh tật như một cơ hội ngàn vàng để loại bỏ người tù lương tâm một cách “đẹp mắt”. Nếu ai đó may mắn thì sống sót, nhưng khó lành lặn mà ra về khi mãn án.
Thực tế là như vậy nhưng nhà cầm quyền CSVN vẫn phản bác lại những quan tâm của thế giới về thực trạng nhân quyền tại VN như nghị quyết H.Res 484 và dự luật nhân quyền VN HR 1410 mà Hạ viện Mỹ vừa mới thông qua, CSVN luôn trâng tráo với luận điệu ngang ngược rằng “ở VN không giam giữ hoặc kết án tù nhân chính trị hay lương tâm mà chỉ có những người vi phạm pháp luật bị trừng phạt”. Đây là luận điệu của bạo quyền, coi thường công luận, bất chấp đạo lý và liêm sĩ vẫn tiếp tục tồn tại trong hệ thống dối trá khổng lồ tại VN.
Nhưng sự dối trá lớn nhất mà đất nước VN phải chịu đựng đó là sự hù dọa nhân dân về cái gọi là “sự bất ổn chính trị và xã hội” “mất độc lập và chủ quyền quốc gia nếu xóa bỏ điều 4 Hiến pháp, từ bỏ con đường Xã hội chủ nghĩa, chấp nhận nền Dân chủ đa đảng” !?
CSVN luôn dùng những cuộc đấu tranh của nhân dân và các đảng phái chính trị tại các quốc gia Dân chủ non trẻ hoặc nữa vời như Thái lan, Pakistan làm một thứ “ngáo ộp” để hù dọa nhân dân về sự bất ổn xã hội nếu đấu tranh đòi hỏi một nhà nước dân chủ, đa đảng. Và để biện minh cho chế độ độc tài công an trị như một mô hình tốt nhất để giữ gìn ổn định và phát triển kinh tế vì “ổn định và phát triển luôn song hành”, “không thể phát triển nếu không ổn định” ?!
Ngay ở đây cũng hàm chứa một sự dối trá trắng trợn khi cố tình đánh tráo khái niệm phát triển và ổn định. Họ gọi chế độ CSVN hiện nay là “ổn định” và đang “phát triển”, thực ra xã hội VN ngày hôm nay không ổn định và không phát triển vì xã hội đầy dãy bất công, hố ngăn cách giàu nghèo vô cùng lớn phá vỡ sự hài hòa xã hội, ngầm chứa bất mãn và bất ổn, một nền kinh tế bị lũng đoạn, mong manh và yếu đuối không hề bền vững,
Xã hội chúng ta đã chết lâm sàng vì thiếu không khí tự do và dân chủ, mọi người tồn tại gần như những thằng ngốc chỉ lo kiếm sống, ăn ngủ và làm tình, không hề có tư duy và chính kiến. Pascal đã nói lên một chân lý “tôi tư duy có nghĩa là tôi hiện hữu” [1&2] người VN hôm nay không được phép tư duy (hoặc đã đánh mất khả năng tư duy độc lập) vì vậy họ cũng chưa bao giờ hiện hữu như một con người độc lập và cao quý.
Còn cái gọi là “phát triển” thực ra chỉ là một trạng thái chuyễn đổi từ đình trệ tuyệt đối của nền kinh tế chỉ huy bao cấp sang nền kinh tế tư bản rừng rú hổn mang, vận động không theo quy luật của thị trường và luật pháp. Nó mang trong mình nhiều bệnh hoạn mà một ngày không xa nó sẽ tàn phá đất nước và dân tộc trên mọi phương diện từ tinh thần đến vật chất.
Những ngày vừa qua chúng ta chứng kiến sự phát tác bước đầu của những căn bệnh đó như sự “đột quỵ” của Vinashin, Vinalines và rất nhiều những tập đoàn khác nữa còn trong vòng dấu nhẹm, bưng bít cộng với hệ thống tài chính chao đảo vì bất ổn và bất minh.
Người Việt chúng ta ngày hôm nay và trong chế độ này là một cộng đồng thiếu trung thực vì chúng ta đã sống trong một môi trường xã hội dối trá đã quá lâu. Chung quanh chúng ta là guồng máy dối trá khổng lồ từ trường học, báo chí, đài phát thanh truyền hình đến cả một hệ thống quyền lực từ trên xuống dưới được điều hành bằng sự dối trá. Chúng ta cảm nhận được sự mong manh và yếu đuối trước quyền lực của cả một guồng máy đàn áp khổng lồ và để tồn tại, để được yên thân chúng ta phải học cách dối trá hoặc không dám nói và hành xữ theo lương tri và sự thật. Lâu ngày thành quen và chúng ta trở thành đồng lõa với sự dối trá mà không hề hay biết.
Thỉnh thoảng có ai đó giật mình nhìn lại bản thân thấy xấu hổ với mình, với con cháu, với mọi người, nhưng đa phần thì lực bất tòng tâm nên cũng xuôi tay đứng nhìn thời cuộc, họ cố gắng giữ một khoảng cách với sự dối trá và tạm hài lòng với điều đó. Cũng có người can đảm hơn một chút họ lên tiếng phê phán sự dối trá ở một mức độ nào đó mà họ cho là an toàn.
Còn những ai dám tuyên chiến với sự dối trá là rất ít trong số 86 triệu dân và hàng trăm ngàn trí thức, những người này phải đối diện với sự theo dõi, sách nhiễu, đàn áp, khủng bố và cuối cùng là nhà tù với những tội danh mơ hồ như “chống đảng, chống nhà nước, chia rẽ khối đại đoàn kết dân tộc”.
Cứ như vậy những người muốn hưng phục quốc gia, xây dựng nhà nước thượng tôn luật pháp mang ánh sáng của tự do và dân chủ đến với nhân dân VN bằng con đường và hào quang của sự thật đều lần lượt vào tù, để lại trong xã hội VN những khoảng trống cho sự dối trá hoành hành.
Đất nước chúng ta đang bị sự lũng đoạn, tàn phá của bọn mafia đỏ,[3] nguồn lực quốc gia bị xà xẽo để trở thành tài sản riêng của các nhà tài phiệt hay bố già hoặc các đầu lĩnh chính trị. Chủ quyền đất nước và danh dự dân tộc không còn hiện hữu trong thời đại dối trá này, không còn hiện hữu trong tâm thức của người VN hôm nay vì chúng ta đã vô tình hoặc cố ý đồng lõa với sự dối trá. Tôi đang thấy người VN, xã hội VN hôm nay tự hào một cách dối trá, sĩ diện một cách dối trá, hài lòng một cách dối trá, yêu nước một cách dối trá, hạnh phúc một cách dối trá, thành đạt một cách dối trá và ứng xữ một cách dối trá. Họ cho như vậy là khôn ngoan, là thức thời, là tuấn kiệt , nhưng thật ra họ chỉ là hạng người dối trá, có thể họ biết nhưng họ chọn lựa điều đó vì hèn nhát.
Những con người can đảm, yêu nước, yêu tự do và yêu sự thật như Nguyễn đan Quế, Bùi thị minh Hằng, Huỳnh thục Vy, Nguyễn hữu Vinh, Nguyễn văn Hải, Tạ phong Tần .v.v. con đường họ chọn là con đường của sự thật, đầy gian nan và nguy hiểm, đó là con đường Thập giá, là con đường Bồ tát đạo mà rất ít người chọn lựa.
Nhưng sự thật sẽ giải phóng chúng ta và sẽ chiến thắng vì bóng tối không thể che khuất được ánh sáng, mà ánh sáng của sự thật đã được nhân loại thắp lên khắp nơi trên thế giới này, chế độ CSVN chỉ là hạt cát trên sa mạc, chỉ là bóng tối mong manh làm sao có thể chuyễn dời được xu thế thời đại và ước mơ, hoài bảo của cả loài người?
Huỳnh ngọc Tuấn
GHI CHÚ [Việt Thức bổ túc]
[1] L’homme n’est qu’un roseau, le plus faible de la nature; mais c’est un roseau pensant. Il ne faut pas que l’univers entier s’arme pour l’écraser: une vapeur, une goutte d’eau, suffit pour le tuer. Mais, quand l’univers l’écraserait, l’homme serait encore plus noble que ce qui le tue, puisqu’il sait qu’il meurt, et l’avantage que l’univers a sur lui, l’univers n’en sait rien. Toute notre dignité consiste donc en la pensée. C’est de là qu’il faut nous relever et non de l’espace et de la durée, que nous ne saurions remplir. Travaillons donc à bien penser: voilà le principe de la morale. Ce n’est point de l’espace que je dois chercher ma dignité, mais c’est du règlement de ma pensée. Je n’aurai pas davantage en possédant des terres: par l’espace, l’univers me comprend et m’engloutit comme un point; par la pensée, je le comprends. Blaise Pascal [fragments 200 et 113 des Pensées, Pascal].
[2] Cogito ergo sum (“Je pense donc je suis”) is a philosophical statement proposed by René Descartes.
[3] The Mafia (also known as Cosa Nostra) is a criminal syndicate that emerged in the mid-nineteenth century in Sicily, Italy. It is a loose association of criminal groups that share a common organizational structure and code of conduct, and whose common enterprise is protection racketeering. Each group, known as a “family”, “clan”, or “cosca”, claimssovereignty over a territory in which it operates its rackets – usually a town or village or a neighbourhood of a larger city. Its members call themselves “men of honour”, although the public often refers to them as “mafiosi”. According to the classic definition, the Mafia is a criminality originating in Sicily. However, the term “mafia” has become a generic term for any organized criminal network with similar structure, methods, and interests.
Mafia (còn có tên Cosa Nostra) là một tổ chức tội phạm bí mật của người Sicily được hình thành vào giữa thế kỉ 19 tại vùng đảo Sicily thuộc Ý. Một trong những bộ phận hậu duệ của nó xuất hiện ở vùng ven biển miền đông Hoa Kỳ và Úc, được du nhập cùng với làn sóng di cư của người Sicily và các cư dân khác thuộc miền nam của Ý. Ở Bắc Mỹ, Mafia dùng để chỉ các tổ chức tội phạm của Ý nói chung, chứ không hẳn là chỉ giới tội phạm của riêng cộng đồng Sicily. Theo nhà sử học Paolo Pezzino “Mafia là một tổ chức tội phạm không những chỉ hoạt động trong một số lĩnh vực bất hợp pháp; mà còn là một tổ chức tội ác đa chức năng như là một thế lực của một vùng, một khu vực nhất định…” [Bách khoa toàn thư mở Wikipedia]