Áo Lụa Hà Đông
Nguyên Sa
Nắng Sài gòn anh đi mà chợt mát
bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng
anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn
mà mua thu dài lắm ở chung quanh
linh hồn anh vội vã vẽ chân dung
bay vội vã vào trong hồn mở cửa
gặp một bữa, anh đã mừng một bữa
gặp hai hôm thành nhị hỷ của tâm hồn
thơ học trò anh chất lại thành non
và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu
em không nói đã nghe từng gia điệu
em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh
anh trông lên bằng đôi mắt chung tình
với tay trắng, em vào thơ diễm tuyệt
em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết
trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng vì đâu
nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại
để anh giận, mắt anh nhìn vụng dại
giận thơ anh đã nói chẳng nên lời
em đi rồi, sám hối chạy trên môi
những tháng ngày trên vai buồn bỗng nặng
em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn
giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông
anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng
Silk Tunic From Hà Đông Province
The sun in Saigon City was suddenly no longer oppressive to me
Since you appeared in the Hà Đông silk tunic
I still cherish the color of that dress
And my poem is still on the virgin silk
I still remember your sitting here, sporting hair cut short
While the fall season was lengthening its presence around you
And your portrait was taking shape in a hurry
In my newly opened soul
The first time we met, I was happy
The second time around, I was doubly in ecstasy
My student days poems for you soon stacked up mountain high
My eyes were drunk as if they were soaked with wine
You didn’t yet speak but I already heard the melody
You didn’t yet lift your eyes but the blue sky was already wide open
And I looked at it with eyes of fidelity
With my hand, you stepped into wondrous lines of poetry
I still understood why you suddenly came and went away
And for no reason why rain came and then suddenly stopped falling
But why you went away without a word of goodbye
Making me cry after you in sad echoes of poetry
Making me crazy with grief and wild in my eyes
Angry, I could hardly write any poetic lines
Your absence drove regret and sorrow to my lips
Days and months weighed heavy on my shoulders
Where art thou, oh the hair shorn short in the season of fall
Please hang onto that Hà Đông silk tunic
I still love the color of that dress
Keep for me the love poem written on the virgin silk
Translated by Roberto Wissai/NKBa’
May 04, 2013