Thủ tướng VN Nguyễn Tấn Dũng (trái) và TBT đảng cộng sản VN Nguyễn Phú Trọng trong phiên bế mạc Đại hội toàn quốc lần thứ 11 của VCP tại Hà Nội ngày 19 tháng năm 2011. AFP photo
Có lẽ, trong suốt 12 kỳ Đại hội của Đảng Cộng sản Việt Nam, chưa có kỳ nào mà những sự kiện, những vấn đề liên quan đến Đảng CS nóng lên như những ngày này. Đó là cuộc đấu đá trong đời thực đã được phản ánh trên các mạng xã hội và sự hoảng hốt, hăm dọa cũng như những lời nói của quan chức, cách làm của đảng đã cho người dân thấy sâu sắc hơn nhiều điều cốt tử về bản chất của đảng là gì.
Đảng của nhân dân, của dân tộc?
Hệ thống tuyên truyền Cộng sản xưa nay chưa bao giờ ngớt đưa ra những lời tuyên bố rằng thì là “Đảng CSVN là đảng của dân tộc, của nhân dân”, là “đại biểu ưu tú” của nhân dân… Thôi thì đủ mọi loại ngôn từ đẹp đẽ như chính cái đảng này là của nhân dân vậy. Thậm chí, ngay trong cái gọi là Hiến pháp, Đảng CS còn được trịnh trọng ghi rõ rằng: “Đội tiên phong của giai cấp công nhân, đồng thời là đội tiên phong của nhân dân lao động và của dân tộc Việt Nam, đại biểu trung thành lợi ích của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc…”
Vì vậy, nên Đảng mặc sức lấy tiền thuế của dân tiêu không cần ai cho phép.
Thế nhưng, đảng có phải của nhân dân? Của dân tộc hay không?
Hãy nhìn những gì đã diễn ra trong thời gian qua, câu hỏi này không khó xác định.
Khi trên Biển Đông, bọn bành trướng bá quyền Trung Cộng đã chiếm Hoàng Sa từ xa xưa, nay Trường Sa đang bị chiếm đóng, bồi lấp các đảo chìm thành đảo nổi, đưa hàng ngàn tàu thuyền, thậm chí là cả dàn khoan khổng lồ vào tận thềm lục địa Việt Nam khoan thăm dò dầu khí, ngư dân bị tàu Trung Cộng bắn giết trên biển… thì cả hệ thống đảng lãnh đạo tuyệt đối đến nhà nước Việt Nam hầu như im hơi lặng tiếng hoặc vài lời phát ngôn lấy lệ.
Điều đó ban đầu gây nghi ngờ cho dân chúng, thậm chí nhiều người nghĩ rằng chẳng có một cái đảng nào, một nhóm hội nào là của dân tộc, của đất nước lại có thể im lặng trước chủ quyền đất nước, lãnh thổ bị xâm lăng trắng trợn như vậy. Thậm chí, một số người còn nghi ngờ rằng chắc “đảng và nhà nước” đã có những phương án hữu hiệu để gìn giữ đất nước, non sông?
Thế nhưng, đến khi Nguyễn Phú Trọng, TBT đảng tuyên bố rằng “nếu có đụng độ trên Biển Đông, thì chúng ta có ngồi yên để bàn chuyện Đại hội Đảng được không”. Đến khi đó, thì mọi người mới giật ngữa mình khi biết sự thật đằng sau. Đó là Đảng chỉ lo việc lấy tiền dân cho cái Đại hội của đảng là quan trọng nhất, còn việc lãnh thổ, chủ quyền và tính mạng người dân chỉ là chuyện con tép con tôm.
Ngay lập tức, mạng xã hội đã đưa câu nói của Nguyễn Phú Trọng như một chủ đề nóng về bản chất của đảng là gì. Đọc những phản ứng của dân chúng trên mạng xã hội, chợt nhớ đến câu Kiều ngày nào:
Lời ngay, đông mặt trong ngoài,
Kẻ chê bất nghĩa, người cười vô lương !
Cũng vì thế, đảng đón tiếp Tập Cận Bình, tên trùm xâm lược bằng 21 phát đại bác chưa dứt và màn bắt bớ, giam cầm, đánh đập trấn áp người dân Việt để lấy lòng Tập Cận Bình chưa xong, thì họ Tập đã bắn lại cả hệ thống đảng và nhà nước Việt Nam bằng một khẩu siêu đại bác với câu nói khẳng định Trường Sa, Hoàng Sa của Việt Nam là của Tàu ngay khi vừa cắp đít ra khỏi Quốc hội Việt Nam.
Tưởng rằng cái tát vỗ mặt đó sẽ làm tỉnh ngộ những người cầm quyền trong đảng CSVN, nếu đúng là đảng của dân tộc, của đất nước. Thế nhưng không, với đảng CSVN, thì những hành động xâm lược, những âm mưu và hành động giết chóc người dân của Tàu Cộng chưa là gì. Đảng vẫn coi kẻ thù của dân tộc, của nhân dân là bạn vàng của đảng.
Vì thế trước khi tổ chức Hội nghị Đảng, Nguyễn Sinh Hùng còn te tưởi chạy sang Trung Cộng để khấu đầu trước Mao Trạch Đông, kẻ đã đưa quân xâm lược Hoàng Sa của Việt Nam.
Có lẽ nhà cầm quyền Trung Cộng thấy rằng sự khinh bỉ, sự ngạo ngược của chúng chưa đủ cho đám cầm quyền CSVN thấy nhục, thấy hèn. Nên ngay sau khi Nguyễn Phú Trọng đón họ Tập, Nguyễn Sinh Hùng chạy sang Tàu về đến nơi, họ Tập đã cho hàng chục lượt máy bay bay qua không phận Việt Nam như chỗ không người. Và hành động của Việt Nam đối với việc này lại là sử dụng “Người phát ngôn” để rồi từ “quan ngại” đến “hết sức quan ngại” là coi như xong việc.
Điều này làm người ta nhớ lại hành động mới đây của Thổ Nhĩ Kỳ đã bắn rơi máy bay Nga khi chỉ mới xâm phạm không phận đất nước họ 17 giây. Sự so sánh đó, để thấy rằng đảng CSVN đang là của dân tộc hay của ai.
Với giặc thì vậy, còn với dân?
Nếu như trước đây, các Đại hội Đảng thường được kêu gào, tuyên truyền từ hàng năm trời trước đó, rồi đưa ra “Dự thảo Báo cáo chính trị” để hò hét “lấy ý kiến nhân dân” như những màn diễn hài hước. Thì lần này, Đảng coi như việc Đại hội là việc của một hội kín nào đó đang mua bán ma túy nào đó chứ nhân dân chẳng là gì và màn diễn đó không ồn ào như trước nữa.
Khi chưa đưa ra Dự thảo Báo cáo chính trị, đảng đã dọa dẫm người dân “lợi dụng khi góp ý”. Và cứ thế, đảng âm thầm muốn viết gì, nói gì là coi như việc của mình.
Trong khi người dân được đảng hô hào “bám biển giữ chủ quyền” và bị giặc giết, cướp ngoài biển không ai hay, thì quân đội, cảnh sát được đảng lấy tiền dân nuôi béo lại được sử dụng để tập duyệt bảo vệ Đại hội đảng với hơn nửa vạn người cùng đầy đủ súng ống, đạn dược và các phương tiện thiết bị đắt tiền mà người dân một nắng hai sương nhịn ăn nhịn mặc để nộp thuế cho đảng mua.
Hài hước hơn nữa, các cuộc diễn tập đó, đảng ngang nhiên coi người dân là thù địch và là đối tượng cần trấn áp để cho Đảng được yên. Những người dân một thời theo đảng, cầm lá cờ đỏ chạy theo phục vụ đảng cung cúc, tưởng rằng đảng nói thật khi kêu gọi chống tham nhũng… nay được đảng chỉ thẳng mặt, vạch rõ tên là đối tượng phản động và trở thành đối tượng của hàng ngàn công an, bộ đội trấn áp không thương tiếc. Quy mô trấn áp được đưa ra là hàng ngàn người dân giương khẩu hiệu chống tham nhũng và khiếu kiện đất đai do bị nhà nước và đảng cướp mất.
Hẳn rằng, đảng đã biết rằng bây giờ đảng có trở mặt thì thằng dân bao nhiêu đời nay “dưới sự lãnh đạo sáng suốt” bằng nhà tù, súng đạn của cái gọi là “chuyên chính vô sản”, thì dân chúng vẫn đủ khiếp sợ, không dám mở mồm kêu la chứ chưa dám nói đến việc chống lại.
Còn lòng tin yêu của người dân với đảng như hệ thống tuyên truyền bao năm ra rả tâng bốc ư? Đã đến lúc đảng nắm chắc vũ khí, xây đủ nhà tù thì những điều đó đâu cần nữa. Mặc dù vậy, bộ máy tuyên truyền của đảng vẫn leo lẻo không ngượng rằng: “Nhân dân đã tin tưởng và trao quyền lãnh đạo cho đảng”.
Hỡi ôi, không rõ nhân dân trao cho đảng khi nào và trao bằng cách gì? Phải chăng, họ đã biến nghĩa của chữ “cướp” thành chữ “trao”?
Có lẽ trong lịch sử của Đảng CSVN, đây là lần đầu tiên, đảng hiểu rằng người dân không còn là của đảng, hay nói cách khác, là tự đảng biết rằng người dân đã biết đảng chẳng phải là của nhân dân. Và việc “bảo vệ Đại hội đảng được đưa ra quy mô như vậy đối với nhân dân là nhằm trấn áp lại nhân dân, đã làm cho người ta hiểu ra bản chất của đảng.
Điều này cũng dễ hiểu. Trong đời thường, khi một nhà nông tự biết mình không đủ chính nghĩa, không có sức mạnh của sự tin yêu, không đủ lòng tin vào hàng xóm, vào cộng đồng, thì việc tăng cường khóa cổng, hàng rào và nuôi thêm đàn chó là cần thiết.
Hội kín?
Thông thường, một việc làm chính nghĩa trong sáng và lành mạnh, thì người ta không ngại bất cứ một sự nhòm ngó hoặc chê bai. Trong khi đảng tự nhận là đầy tớ của nhân dân, phục vụ nhân dân. Lẽ ra đã là đầy tớ, thì mọi việc làm, hành động của mình phải được ông chủ cho phép sau khi báo cáo hẳn hoi. Nhưng, ở đây thì ngược lại. Mọi hành động của đám đầy tớ này là bí mật, những ông chủ chỉ đứng từ xa để nghe ngóng, để đánh hơi và dài cổ chờ đảng… diễn trò. Tất cả mọi hoạt động họp hành của đảng, đều được giữ kín như bưng trước mặt ông chủ của mình.
Theo dõi những hành tung của Đảng thời gian qua, người dân thấy đảng đang hành động như một Hội kín nào đó của một tổ chức mua bán ma túy hoặc giết người chứ không thể là của một đảng quang vinh, vi đại và là đại biểu trung thành của họ.
Những kỳ họp hành Hội nghị, đảng tuyên bố lập lờ rằng có những ứng cử viên “đặc biệt” để lại khóa sau. Rồi họp hành là tuyệt mật, là bảo vệ kín đáo từ lời nói đến việc làm, từ con người đến kế hoạch, chương trình…
Những cuộc Hội nghị Trung ương, người dân thường chỉ được nghe Tổng Bí thư đọc những lời lẽ tốt đẹp, thành công rực rỡ… và chấm hết.
Thậm chí, mới đây, đảng còn tuyên bố kỷ luật một số đảng viên đã làm lộ bí mật về nhân sự ở Đại hội đảng bộ huyện cho đảng viên khác biết, chứ chưa cần nói với người dân.
Vậy thì đảng đang làm gì và chọn những tên đầy tớ như thế nào, mặt mũi nó ra sao để “làm đầy tớ phục vụ người dân”?
Theo thông báo của đảng, những ngày tới đây, chỉ có hơn 1000 đảng viên, nhưng khi đảng họp, thì hàng loạt tuyến phố sẽ bị cấm, hàng loạt sinh hoạt, đời sống người dân sẽ bị ngưng trệ. Tất cả để bảo đảm cho đám đảng viên được yên tâm ngồi họp kín với nhau.
Quan sát những hành động của đảng chuẩn bị cho đại hội lần này, người dân không khỏi đặt ra câu hỏi: Đảng đang định diễn thêm những trò gì khi mà đảng đang giành lấy bằng được cái quyền lãnh đạo người dân?
Lẽ nào, cơ đồ đất nước này qua hàng ngàn năm xây dựng, giữ gìn và xây đắp bằng xương máu của bao thế hệ, tính mạng cả trăm triệu người dân hiện nay cả hiện tại và tương lai của họ, họ lại ngu xuẩn đưa đi giao cho một cái đảng mà mọi sinh hoạt, mọi việc làm như của một hội kín hoặc một đám mafia nào đó họ không thể biết?
Tôi không tin người dân Việt Nam lại ngu xuẩn đến thế.
J.B Nguyễn Hữu Vinh, viết từ Hà Nội
Hà Nội, 13/1/2015. Ngày kết thúc Hội nghị Trung ương đảng thứ 14.
Nguồn: RFA.