Hai Sắc Hoa Ti Gôn
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn,
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tôi chờ người đến với yêu đương.
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương cát,
Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,
Thở dài trong lúc thấy tôi vui,
Bảo rằng: “Hoa, dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi!”
Thuở đó nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly,
Cho nên cười đáp: “Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy”.
Đâu biết lần đi một lỡ làng,
Dưới trời đau khổ chết yêu đương.
Người xa xăm quá! – Tôi buồn lắm,
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường…
Từ đấy, thu rồi, thu lại thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ?
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ…
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời,
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết,
Vẫn giấu trong tim bóng “một người”.
Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Như hồng tựa trái tim tan vỡ.
Và đỏ như màu máu thắm pha!
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi…
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã,
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,
Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,
Người ấy ngang sông đứng ngóng đò.
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng,
Trời ơi! Người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng?
T.T.Kh
Two Types of Tigone Flower
During the fall of yore, as the sun was going down
And the fading sunlight blending into my hair
I insouciantly picked up the fallen tigone off the ground,
Pending the arrival of my beloved.
While tugging at a nearby vine of white flowers,
He would frostily gaze into the distance
Where the roads got lost in a windy late afternoon of struggling sunshine
And where the mist started settling on the sand.
He would pass his fingers through my hair
And sigh upon seeing me filled with joy.
He cautioned : “I am fearful our love would be like the shape of this flower:
A heart badly broken.”
I didn’t know then as I know now
The shape of the flower’s petals could stand for separation
So I laughingly replied: “The white color of the flower
Could only mean unchanging purity.”
I didn’t know once I couldn’t keep my word
Love would forever be in agony in this world
He was so far away! And I was so sad on my would-be happy day of wedding,
With celebrating crimson-colored, spent firecrackers strewing on the ground…
Ever since, fall has come and gone,
And how long this frigid heart of mine would go on?
My husband understands I still miss the man of the fall,
That’s why my indifference still lingers.
I still walk on by, in the sidewalk of life,
By the love and sex without passion of my husband.
With each fall season dying away, year after year,
Hides in my heart, the image of my man of yesteryear.
Today, I sought escape from sadness in a novel of romance.
I noted that everyone compared the petals of the flower of yore
With the rose color of a broken heart,
With the red color of blood freshly run!
I recalled what the man had told me
In the fall of long time ago…
Now I understood what I was told,
And the love I had betrayed!
Nowadays, I am fearful of the fading light of late afternoon in the fall,
Of late afternoons when red flowers start falling down on the ground,
Of winds gathering in the deserted horizon absent of clouds,
Where the man is waiting for a ferry at the edge of a river.
If he knows I am already married
Oh, my God! Would he be heart-broken?
Would he think of the flower of yore
Which looks like a broken heart, and is red like crimson-blood?
Translated by
Roberto Wissai/NKBá
November 8, 2011
www.vietthuc.org