Rất tiếc là tờ báo này của chính quyền Cộng Sản Việt Nam nên không thể có cuộc đối thoại thẳng thắn, trực diện với họ. Họ không có quyền đối thoại ngay thẳng, thật thà với chúng ta.
Tuy nhiên, tôi vẫn thấy cần viết lên những nhận định riêng để rộng đường dư luận. Tôi không mong gì họ có phương tiện đọc được những giòng này. Hoặc có đọc thì cũng ngậm miệng, không thể trả lời, vì trả lời sao được khi còn là bồi bút cho chuyên chính và khoác loác?
Vậy xin phép anh em cho tôi được phép viết cho họ vài lời dù không mong gì họ có thể đọc.
Trước khi đọc bài trả lời của tôi dưới đây, xin quý vị vùng anh em xem bài của ông(bà) Xuân Hoa trong VnExpress:
Thân gửi Ông (Bà) Xuân Hoa
VNEXPRESS
Tôi có cơ hội đọc bài đang trên VNEXPRESS ngày thứ ba, 26/5/2015 nói về việc Bộ Chính Trị kêu gọi ngưởi Việt ở nước ngoài xoá bỏ mặc cảm, định kiến.
Tôi rất đỗi ngạc nhiên khi Bộ Chính Trị của các anh có gan viết những giòng điêu ngoa, giả nhân giả nghĩa này. Dù biết các anh không thể đọc những giòng tôi viết, tôi vẫn muốn nêu lên đây những lỗi sai ngữ vựng cùng văn phong của Bộ Chính Trị các anh:
“Định kiến”? Tại sao lại định kiến? Tất cả những gì đảng CSVN đã làm cho dân Việt khốn khổ còn đầy đủ tang chứng. Sao có thể gọi là định kiến. Nếu Cộng Sản Việt Nam thật tâm yêu nước, xoá bỏ hận thù, nếu đừng hứa đi học tập cải tạo 1 tháng rồi tù kẻ thua trận hàng chục năm, xử tử hay bỏ họ đói thì ai cần phải có định kiến với Công Sản làm gì? Nếu không thảm sát người dân Huế năm Mậu Thân thì ai cần giữ định kiến là người Cộng Sản tàn bạo hơn loài thú? Ai cho phép các anh đòi hỏi chúng tôi khép lại quá khứ khi các anh giết người không gớm tay? Đánh đập kẻ thù không thương tiếc? Ai cho phép các anh đòi chúng tôi khép lại quá khứ khi hàng chục ngàn thương binh Việt Nam Cộng Hoà, cụt tay, cụt chân bị các anh đuổi ra khỏi Quân Y Viện khi các anh vào chiếm miền Nam và cho đến bây giờ họ còn sống vất vưởng trên hè phố Saigon, mà các anh đã đổi thành Thành Phố Hồ Chí Minh.
Thành phố HCM, tên anh hùng của các anh sao có nhiều người khốn khổ đến như vậy? Làm sao chúng tôi khép quá khứ khi các anh còn để những lở loét do chiến tranh gây nên còn vất vưởng trên đường phố Saigon của chúng tôi? Và cả trên mặt các anh nữa, với những lời tuyên bố ồn ào, đạo đức giả? Ai cho phép anh khuyên chúng tôi quên quá khứ khi cán bộ của các anh lấy mỗi người hàng chục lạng vàng để làm lơ cho người liều chết bỏ xứ đi trên những con thuyền mỏng manh để rồi 90 phần trăm làm mồi cho cá mập?
Ai cho phép các anh đòi hỏi chúng tôi phải bỏ định kiến khi mà những ngày đầu của phong trào Cải Cách Ruộng Đất, người nạn nhân đầu tiên bị xử bắn lại là một ân nhân của các anh, một người đàn bà? Bà đã mang hết của cải, vàng bạc ra cúng “ Cụ” và “Cách Miệng” của các anh. Chưa hết, khi bỏ hình hài của bà vào áo quan, bọn cán bộ mất dạy thay mặt các anh đứng lên thây người ta giộng xuống như bỏ vào va-li. Các anh còn nhớ tên bà nạn nhân bất hạnh nay không hay các anh lâu ngày đã quên rồi? Để tôi nhắc các anh: đó là Bà Nguyễn Thị Năm, có cửa tiệm Cát Hanh Long ở Hải Phòng. Thời đầu cách miệng, Bà Năm nuôi ăn ở trong nhà những tên như Trường Chinh, Võ Nguyên Giáp, Lê Đức Thọ.v…v… Thế mà chúng và “Cụ” của các anh bất nhân bất nghĩa không cứu vớt. Lúc đó tôi mới 10 tuổi. Giờ đây, tôi trên 70. Thế mà tôi vẫn còn “định kiến” đấy các anh ạ.
“Mặc cảm”. Tại sao chúng tôi lại mặc cảm với các anh dù thua trận? Người thành Athènes thua người thành Sparte, họ có mặc cảm đâu? Vì văn hoá Athènes so với văn hoá Sparte một trời một vực. 25 thế kỷ rồi mà nhân loại vẫn nhắc Athènes và văn hoá của họ với những lời nể vì và quý trọng. Có ai nhắc tới văn hoá Sparte nữa đâu? Văn hoá Việt Nam Cộng Hoà chúng tôi hơn các anh nhiều lắm. Các anh cứ hỏi những chiến sĩ trong quân đội các anh khi vào đến Saigon bị ngộp như thế nào khi đứng trước sự giàu có không những về vật chất mà về tinh thần của dân Saigon?
Lính của các anh khi vào đến Saigon, chiếm nhà dân, thấy cái câu tiêu ngồi của dân Saigon, có chút nước phía dưới, bèn thả cá trong đó. Trình độ như vậy, việc gì chúng tôi lại mặc cảm với các anh?
Khi Nguyễn Minh Triết sang thăm Hoa-Kỳ, được vào nhà Trắng, anh ta mặc một bộ âu phục nhưng vì lạnh, thay vì mặc áo choàng manteau, anh đánh một cái áo len bên trong, trông như ngố rừng mới ra tỉnh. Các anh thử kiểm soát lại cái hình chụp thời đó xem tôi nói có đúng không. Lại nữa, khi đi thăm đại học Harvard, đứng cạnh một bức tượng, “ngài” còn với tay lên vịn chân bức tượng, giống như “sến’ của chúng tôi chụp hình hay có thói với tay vịn lên cành hoa.
Nguyễn Tấn Dũng trang phục khá hơn. Nhưng khi sang thăm Pháp, lúc đó Thủ Tướng Pháp tên là Jean-Marc Ayrault. Khi đọc tiếng Pháp thì phải đọc “Mác Ê Rô”, Thủ Tướng nhà các anh lại đọc diễn văn gọi ông Thủ Tường Pháp là “ Monsieur Maquereau”. Maquereau tiếng Pháp là Ma Cô. Đài truyền hình Pháp chế riễu Thủ Tướng các anh trong suốt một tháng. Tôi không trách Nguyễn Tấn Dũng vì ông ta xuất thân là Y-Tá của các anh (không phải Y-Tá của chúng tôi giỏi hơn nhiều). Nhưng Trưởng Ban Nghi Lễ của các anh đâu? Giáo Sư Tiến Sĩ, Phó Tiến Sĩ khét danh Ngoại Ngữ của các anh đâu mà để Thủ Tướng ứng xử thảm hại như vậy? Mất thể diện Quốc Gia!
Các anh có bao giờ thấy Tổng Thống Ngô Đình Diệm và Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu xử sự như vậy đâu? Họ trang trọng, học thức hơn các “ vị lãnh đạo” của các anh nhiều.Vậy làm sao chúng tôi lại phải mặc cảm với người Cộng Sản được?
Chính quyền các anh cho ông Thứ Trưởng (tép riu) Nguyễn Thanh Sơn sang Hoa-Kỳ vận động ngoại giao người Việt Hải Ngoại. Khi được vô tuyến truyền hình phỏng vấn, ông mặc mộ bộ đồ quần nọ áo kia, bụng phưỡn ra, áo hở cổ, không cà vạt (coi you tube), ngồi vắt chân như anh hàng thịt. Thử hỏi các vị làm tại Bộ Ngoại Giao thời Đệ Nhất hay Đệ Nhị Cộng Hoà của nước tôi có dám trang phục như vậy mà còn mong giữ được việc không bị đuổi không? Dĩ nhiên quen với phong tục trang nhã, chúng tôi có định kiến, chúng tôi không thể có mặc cảm với ông Nguyễn Thanh Sơn, chỉ có thương hại.
Tội nghiệp cho Nguyễn Thanh Sơn. Hắn ta cũng cố gắng làm theo nghị quyết số 36 của các anh. Cũng có thiểu số về thăm Trường Sa Hoàng Sa với hắn (khi Trung Cộng đi ngủ không canh gác). Cũng có thiểu số đón gió bàn tới chuyện Hoà Hợp, Hoà Giải. Môi trường Dân Chủ nó thế. Không phải cái gì cũng phải “Nhất Trí” như các anh. Nhưng chỉ là thiểu thiểu số. Ngay trong báo các anh, các anh chỉ dám đăng lên hình các em du học sinh, con cháu các anh ở Nhật. Nhật Bản không phải là xứ người Việt tỵ nạn Cộng Sản di trú. Sao các anh không sang miền Nam California, hay miền Đông Hoa Thịnh Đốn, sang Đức, sang Pháp, nơi Nguyễn Thanh Sơn hoạt động ráo riết? Nơi có thật đông đồng bào tỵ nạn Cộng Sản? Mỗi lần những nhân vật lãnh đạo các anh đến những nơi trên, đều được chúng tôi tiếp đón bằng cờ vàng ba sọc đỏ, biểu tình phản đối. Chủ Tịch các anh, Trương Tấn Sang, không giết được chúng tôi, chúng tôi thoát khỏi gông cùm CS, hắn trở mặt “nhân nghĩa bà Tú Đễ” ( tôi còn nhớ câu rất Bắc Kỳ này) cám ơn Tổng Thống Obama đã lo cho dân gốc Việt Nam. Đánh không xong, tha mày làm phúc. Ai nhờ nó cám ơn Tổng Thống Mỹ?
“Cùng hướng tới tương lai”: Tương lai nào? Có phải tương lai làm quân lỵ cho quan thầy Trung Cộng không? Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp lạy Mao Trạch Đông xin viện trợ. Nó gửi Trần Canh qua cố vấn, đánh trận Cao Bắc Lạng. Lã Quý Ba sang cố vấn chính trị, Vi Quốc Thanh sang điều khiển trận Điện Biên. Giờ này chúng đòi các anh trả nợ. Các anh nhường Tây Nguyên cho chúng khai thác Bauxite. Tỉnh nào cũng có nơi đặc biệt cho Tàu Cộng. Người dân không có quyền bén mảng vào. Cả bãi tha ma của chúng cũng không được vào.Tương lai tối quá.
Chỉ có một lối thoát: muốn xa Trung Cộng, phải lật đổ Đảng Cộng Sản. Các anh khuyên chúng tôi “nên tin cậy lẫn nhau” . Làm sao tin cậy các anh khi các anh bán nước cho Trung Cộng? Nguyễn Phú Trọng nó có lên tiếng chống Trung Cộng đâu?
Cộng Sản làm gì có tương lai. Người Ba Lan, Đông Đức, Hung Gia Lợi biết thế. Các anh không biết vẫn theo con đường cụt Cộng Sản. Làm gi có tương lai? Làm gì có tương lai khi làm nô lệ cho Tàu Phù?
“Chấp nhận những điểm khác nhau”: Chu choa! Cộng Sản chấp nhận quan điểm khác nhau từ hồi nào vậy? Khởi đầu “Cách Miệng” của các anh, người nạn nhân đầu tiên chỉ vì không cùng quan điểm với các anh là Thượng Thư Bộ Học Thượng Chi Phạm Quỳnh. Khi giết ông, các anh nhẫn tâm dùng xẻng đập vỡ đầu ông, các anh hành động như thú. Sau Phạm Quỳnh, biết bao nhiêu người bị các anh thủ tiêu chỉ vì không đồng quan điểm. “Chấp nhận những điểm khác nhau” … lại còn thêm “không trái với lợi ích chung của dân tộc”. Thế nào là không trái với lợi ích của dân tộc? Ai định nghĩa thế nào là không trái với lợi ích của dân tộc? Các anh , chúng tôi hay có Tối Cao Pháp Viện ? Mà các anh có Tối Cao Pháp Viện không nhỉ? Vậy ai giải quyết khi các anh và chúng tôi không đồng ý? Hay các anh lại dùng súng thủ tiêu chúng tôi? Thật là viên thuốc độc bọc đường! Các anh nói cho Mỹ nó nghe, đừng nói với chúng tôi như vậy. Và có lẽ tôi đúng, các anh đang nói, hy vọng làm vừa lòng ông John Mc Cain, mới sang thăm các anh, ông Tổng Thống Obama với hy vọng nước Mỹ sẽ che chở cho các anh khỏi nạn phương Bắc. Sao các anh thỏ ngây quá vậy. Hoa Kỳ và Trung Cộng có trò chơi riêng của cường quốc. Việt Nam chỉ là con tốt trên bàn cờ của họ
Rõ ràng, cách đây 10 năm, các anh đã đẻ ra Nghị Quyết 36 đối phó với người Việt tỵ nạn CS. Các anh đã không thành công vì không ai tin các anh. Nay lại ra cái Chỉ Thị 45 này. Và rồi còn bao nhiêu Nghị Quyết, Chỉ Thị nữa? 45, 57, 69, vân vân và vân vân? Thôi các anh đừng tốn công. Với cố gắng của các anh đã có người dại nghe theo, mang tiền của về làm ăn với các anh, bị các anh lấy luật này luật nọ, tịch thu tài sản của người ta, họ lại mò về Mỹ. Có người mộng về hưu tại quê nhà. Khi đau vào nhà thương các anh, bị Bác Sĩ được các anh huấn luyện vòi tiền, cũng bèn mò về…Mỹ. Tôi biết có một Bác Sĩ rất thành công miền Bắc California, ông thành công và thừa tiền, chỉ muốn về giúp đỡ dân Việt. Ông bèn mua đủ mọi dụng cụ Y-Khoa, đủ máy thông động mạch tim. Ít lâu sau, ông ta cũng bị các anh “mời” ra đi vì có lẽ ông này ngoài việc giảng dạy chuyên môn, đã chót dạy và nói nhiều vê Tự Do Dân Chủ ở Hoa-Kỳ nhiều quá?
Thôi các anh hãy để Nguyễn Thanh Sơn trong cương vị Thứ Trưởng đi. Dù không được việc gì, đó không phải vì lỗi anh ta mà vì chúng tôi hết tin tưởng các anh. Các anh cứ để Nguyễn Thanh Sơn trong công việc các anh giao phó. Ít nhất, anh ta đã trở thành trò tiêu khiển của chúng tôi. Trưởng thành trong nôi của Việt Nam Cộng Hoà, không phải một Quốc Gia Công An, trải qua 40 năm sống tại các nước dân chủ, làm sao các anh kiếm được người thuyết phục chúng tôi? Chúng tôi sẽ dạy con cái về cái Chính Thể Cộng Sản Công An của Cộng Hoà Chủ Nghĩa Xã Hội Việt Nam. Chúng sẽ rạt ra xa cho đến khi các anh tự chôn các anh với những lời láo khoét và tâm hồn chồn cáo. Rồi chúng sẽ về giúp lớp trẻ xây dựng lại một nước Việt Nam hùng cường, tư cách hơn, không học cái điếm đàng, ăn gian nói dối của Tàu Cộng.
Khi nào các anh có tự do viết những gì các anh nghĩ như tôi đang thoải mái viết lá thư này, các anh báo cho tôi biết, tôi sẽ lại vui lòng tiếp chuyện. Tôi không cấm được các anh viết cho người trong nước vì đó là phận sự do xếp Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Tấn Dũng của các anh giao phó. Nhưng khi anh viết như thế này mà gửi ra ngoại quốc, con vẹt JoJo (tôi nuôi con vẹt Phi Châu xám rất giỏi nói tiếng người) của tôi nó kêu lên “Bố ơi, xạo quá!!”. Thôi, xin các anh đừng lấy vải thưa che mắt thánh nữa (lại một câu rất Bắc tôi còn nhớ)
Chào các anh,
4 Comments
Trạng Sinh
Hoan nghênh BS Khôi trong bầi viết như một cái tát vào mặt bọn khuyển tặc đang cầm quyền ở Việt nam.
Theo tôi thiển nghỉ, chỉ thị số 45 kêu gọi tiếp tục thực thi nghị quyết 36, thực ra nó hàm chứa một sự thất bại trong suốt 10 năm qua của chính nghị quyết chiêu dụ trẻ con, ấu trĩ và buồn nôn, nghị quyết 36.
“Cần xây dựng tinh thần cởi mở, tôn trọng, thông cảm, tin cậy lẫn nhau, cùng hướng tới tương lai; xoá bỏ mặc cảm, định kiến; chấp nhận những điểm khác nhau không trái với lợi ích chung của dân tộc”
Thưa BS Khôi, tôi đồng ý với những ưu tư của bác sĩ, tôi xin được phép góp ý riêng của tôi về cái nghị quyết buồn cười nầy.
Thưa các anh, những người cộng sản đang cầm vận mệnh gần 90 triệu người Việt nam, hiện đang cư ngụ trên cái miên đất bất hạnh hình cong chữ S mà không biết khi nào sẽ trở thành một quận huyện của Trung cộng. Các anh hãy nhìn lại và tự kiểm thảo xem các anh có tinh thần cởi mở hay không rồi hảy kiêu gọi chúng tôi cùng nhau xây dựng trên tinh thần đó.
40 năm trước, các anh là người thắng cuộc, thay vì người thắng cuộc có những hành động văn minh, anh hùng mã thượng như tướng Mc.Arthur làm lễ đón Nhật Hoàng lên chiến hạm Hoa Kỳ ký văn kiện đầu hàng,hành động cao thượng này, ít nhất cũng làm cho người Nhật nhìn thấy cái văn minh của kẻ thắng trận. Riêng các anh, không thể hiện một chút ít gì về văn minh, mã thượng, tôi thiển nghĩ, sau biết bao nhiêu năm được giáo huấn bởi Mao Trạch Đông, ngay cả trên cái xứ Trung Hoa nơi tự hào là xuất xứ biết bao nhiêu đạo lý, triết lý, Mạnh tử, Khổng Tử vân vân, những cái tinh hoa đó, Mao gạt qua hết một bên mà chỉ dạy cho các anh làm thế nào chỉ biết nghe lời và làm theo đảng, lúc đó là đảng cộng sản quốc tế. Các anh chỉ biết có giết và giết, ngay cả cha mẹ ruột của các anh cũng bị đem chôn sống, đầu ló lên trên mặt đất, rồi dùng lưỡi cày kéo đến để xử tử hàng loạt, thằng con mang tên Trường Chinh ngồi trên khán đài mang kính đen sợ cha mẹ nhận diện sẽ chết không nhắm mắt, thản nhiên quan sác.
Các anh chỉ giỏi về mưu mẹo, quỷ quyệt mà người Việt chúng ta gọi là “láo cá” vặc. bài học đi học cải tạo 10 ngày, một tháng ngàn đời không thể quên, các anh đối xử với người dân trong Nam như những người nô lệ, cân phải trừng trị, nhổ tận gốc tận rễ, tất cả mọi công ăn việc làm có chút ít lương bỗng, địa vị các anh dành cho con em của các anh, người dân trong Nam tiếp tục buôn thúng bán bưng. Các anh giải tỏa ruộng đất nhà cửa không đền bù mặc tình cho dân kêu gào, không nơi ăn chốn ở, các anh cho bọn công an mặc thường phục đánh đập dân lành rồi gọi đó là hành động của bọn côn đồ lưu manh, rồi nói sẽ điều tra nhưng chuyện đền bù thì không nhắc tới. Hành động ném đá giấu tay này, các anh tưởng sẽ qua mặt được mọi người, nhưng là người Việt với nhau, những trò hề này không ai mà không biết, thế mà các anh kêu gọi
hãy tôn trọng, thông cảm, tin cậy lẩn nhau. Các anh đừng quên rằng người Việt hải ngoại luôn theo dõi những biến chuyển trong nước, và những người mất đất mất nhà mất ruộng là thân nhân của họ, là đồng bào ruột thịt của họ, làm sao chúng tôi thông cảm, tin tưởng các anh khi các anh không tôn trọng quyền làm người của đồng bào chúng tôi, nhắc lại của chúng tôi chứ không phải chúng ta vì các anh luôn luôn tự hào là kẻ thắng cuộc, các anh không cùng một giòng máu, vì các anh chấp nhận mang tên tàu (xem Phùng Quang Thanh, Nguyễn Chí Vịnh khi sang Tàu họp hành ):
http://danlambaovn.blogspot.ca/2015/05/trung-cong-cap-ten-tieng-tau-cho-hang.html
Các anh huấn luyện bọn công an, cảnh sát sự vô cảm, không một chút tư duy, tình người bằng cách đánh đập những con chó vô tội cho đến chết và hảy tướng tượng như đang đánh đập người dân (lời thú tội của một SVSQ Cảnh Sát).
Trong nước, các anh độc quyền “phát triển” tín ngưởng, tôn giáo, các sư sải cha cố quốc doanh thì sống trên nhung lụa, các anh đầu tư vào việc xây chùa nhà thờ, tháng 6 năm ngoái một phái đoàn sư sải Việt nam đi một vòng Bắc Mỹ khánh thành một loạt chùa chiền mới xây. Đây là những cơ sỡ kinh tài cho các anh, chúng tôi khong lạ gì.
Nghị quyết 36 ra đời là để khuynh đảo hàng ngủ người Việt chống cộng hải ngoại. chia rẽ, chiêu dụ và kinh tài không hơn không kém, mỹ từ xóa bõ mặc cảm, định kiến hay Hòa Hợp Hòa Giải mà tên ngông Nguyễn Thanh Sơn từng rò rĩ khi sang Mỹ nó cũ mèm như con điếm về hưu. Người Việt hải ngoại chúng tôi chấp nhận là người thua cuộc vì hai bên chúng ta chỉ là hai con chốt thí trên bàn cờ quốc tế, nhưng chúng tôi không có mặc cảm nào để xóa bõ, vì 40 năm sau, các anh đang tập tành cuộc sống văn minh 21 năm người miền nam đã từng trải qua, các anh đang tập tành ăn mặc, xe pháo, nhà cửa, hát lại những bài hát chúng tôi viết 21 năm trước 1975 mà các anh gọi là nhạc vàng, thử hỏi các ca sĩ trong nước nào mà không hát nhạc nguy. 21 năm ngắn ngủi nhưng miền nam chúng tôi sinh ra không biết là bao nhiêu tác phẩm văn học nghệ thuật, không biết là bao nhiêu ca nhạc sĩ, những bài hát chứa đựng yêu thương tình người cùng lúc không quên miêu tả cảnh trí, không gian và thời gian, thí dụ nhạc phẩm Thành Phố Buồn và rất nhiều nhạc phẩm khác nữa, đọc những tác phẩm của Mai Thảo, Duyên Anh hay Hỗ Biểu Chánh với những lời văn mượt mà, dễ chịu và dễ hiểu chúng tôi mới thấy thế nào là một sinh ngữ, thể hiện sự tiến bộ văn minh những từ ngữ mới liên tục được bồi dưỡng vào sinh ngữ Việt nam, khi các anh vào trong nam ngoài hành vi cướp bóc vật chất tiền tài của cải người dân thì các anh cho ra đời những từ ngữ ngu dốt như xưởng đẽ, cụm từ vân vân. Trong ngành giáo dục thỉ bõ hẳn môn Sử ký và công dân giáo dục vì thế thỉnh thoảng thấy trên mạng internet những người trẻ trong nước viết những bài hoàn toàn thô tục, lỗi chính tả, văn phạm đầy trong bài viết, nhìn chung thì biết họ không được giáo dục đúng, họ không phân biệt được văn viết và văn nói, họ hoàn toàn mù tịt cấu trúc của bài luận văn, đó là kết quả trồng người theo kiểu Hồ Chí Minh.
Nền kinh tế Trung cộng đang bị xuy thoái, hàng ngàn công ty ngoại quốc đang tìm đường rút ra, vì giai đoạn trăng mật đã hết, người công nhân Trung quốc bắt đầu đòi tăng lương và quyền lợi bảo hiểm, chế độ ưu đãi của chinh quyền Trung cộng đã chấm dức. Các công ty làm ăn bên Trung quốc bắt đầu phải đóng thuế nhiều hơn chi phí tăng nhanh cộng với thủ tục rườm rà, phép vua thua lệ làng, họ đang tìm nơi khác để đầu tư, Việt nam lúc trước cũng được nghỉ tới nhưng với chế độ Kinh tế thi trường theo đinh kiến xả hội chủ nghĩa thì có khác gì với Trung cộng, dại gì lại chui vào, thế là các quốc gia có thị trường lao động rẽ khác được chiếu cố đến như Malaysia, Thailand, Indonesia, Brunei, Sri Lanka.
Giai đoạn 2001 – 2008, hàng năm người Việt hải ngoại chuyển về trên 8 tỷ dollars, kể từ năm 2012, hàng năm người Việt gửi về 20 tỷ Mỹ kim, đây là số tiền khổng lồ khiến bọn cầm quyên Hà Nội đang tìm cách ẵm trọn gói.
http://newamericamedia.org/2012/10/overseas-vietnamese-send-20-billion-home-every-year.php
Trước viễn ảnh kinh tế suy thoái từ thằng cha nuôi cho đến đứa con nuôi, bộ chính trị bèn nghỉ đến chúng ta, người Việt hải ngoại, chiêu dụ bằng lời hoa mỹ, họ nhìn vào đám ca sĩ bị thất sũng ùn ùn về nước kiếm ăn, họ tưởng rằng đã đến lúc tăng cường chiến dịch “dụ khị”. Họ quên rằng trên 3600 người về đầu tư không ít người bị cháy túi, trắng tay chạy về Mỹ, Pháp không kịp.
Một tương lai như thế mà các anh kêu gọi chúng tôi cùng hướng về với các anh thì thật là trẻ con. Thử hỏi, các anh có bảo đảm tương lai Việt nam không lọt vào tay Trung cộng hay không trước đã, các anh hảy minh chứng bằng những hành động tích cực chống lại Tàu cộng ít nhất như Phi Luật Tân đang làm.
Các anh đừng quên, tuy khác chiến tuyến, nhưng chúng tôi, người Việt tha hương luôn ủng hộ công việc giữ nước và dựng nước, nói nhỏ cho các anh biết, các anh nên đem cái cục sắt Lenin vứt xuống sông, cho giảng dạy môn sử Việt nam, khuyến khích phụ nữ Việt nam mặc áo dài, dạy môn công dân giáo dục trong tiểu học, đống cửa các khu thương mại, làng mạc Trung Quốc, chấm dứt tất cả hay không gia hạn thầu khế ước với các công ty Tàu cộng và giải tán cái đảng cộng sản Viết nam mọi rợ xong rồi mới nhắc lại nghị quyết 36 gì đó, còn bây giờ thì xin lỗi:
– Bõ đi Tám !
đặng vũ vương
-Vẹm theo chính sách nói dai ,nói dài ,nói dại ngày này qua ngày knác về:
“.. người Việt Nam ở nước ngoài là bộ phận không tách rời”hãy.”khép lại quá khứ, hướng tới tương lai. Kiên trì vận động, thuyết phục những người còn giữ định kiến, mặc cảm.”..”Nhà nước cũng sẽ có chính sách thu hút, sử dụng chuyên gia, trí thức người Việt Nam ở nước ngoài….khen thưởng người Việt Nam ở nước ngoài có công với đất nước và công tác cộng đồng.”
Với kiểu tuyên vận(tuyên truyền/ tẩy não) của Nghị quyết 36 kèm với sự phụ giúp đắc lực của bọn ma đầu”Việt kiều ” ở hải ngoại cố vận động dưói mọi hình thức để xóa bỏ làn ranh Quốc Cộng,xóa bỏ hận thù,hãy quên đi mọi dị biệt và loại bỏ mầu cờ sắc áo và ngày Quốc Hận để chung sức với Đảng quang minh cùng chống Tàu và xây dựng đất nước ,chúng hy vọng kéo dài sự sống còn của chế độ sắt máu của chúng tại vước nhà
đvv
-Đọc bài viết của BS Khôi tôi càng thấy rõ trong chế độ và mội trường toàn trị của cs cách ăn nói và dùng chữ nghĩa là một cột trụ quan trọng của Vẹm trong việc cai trị,kiềm chế / khống chế để gò ép suy nghĩ /”tư duy”của người dân vào khuôn khổ phải thuần phục chấp nhận những cái ác ,cái xấu cái bẩn thiủ của chế độ và coi đó là những việc bình thường phù hợp với lợi ích dân tộc và đường lối lãnh đạo sáng suốt của Đảng -,gần đây chúng lại còn thêm cái đuôi đạo đức của Bác Hồ-
Chẳng vậy sang đến Mỹ rồi còn có những vị vẫn thao thao nói như dưới đây:
“Sau ngày giải phóng tôi bị đi cải tạo và gia đình tôi được chọn đi vùng kinh tế mới..v.v”
Không hiểu rõ về cs và đem ra dịch sang tiếng Anh hay tiếng Pháp thì nghe và hiểu là ông này chỉ phải đi học một khóa hướng dẫn tư tưởng để hội nhập lối sống của xã hội mới và gia đình ông này được đi định cư tại một vùng mới để khai thác mở mang kinh tế,nghe thật bình thường và không có gì hắc ám
Đáng lẽ phải nói rõ vả đúng là sau ngày chúng cưỡng chiếm miền Nam chúng đem tôi đi nhốt vào tù và ở nhà chúng đuổi vợ con tôi ra khỏi nhà và đưa lên tận nơi rừng hoang (hy vọng họ sẽ chết dần chết mòn vì thiếu đói và bệnh tật..)để cướp nhà đất của gia đình tôi..
Như vậy người nghe mới thấy rõ đường lối man rợ của chúng thay vì do cách diễn tả dùng chữ nghĩa Vẹm thì người nói coi như chấp nhận được Vẹm cải tạo ,đã giác ngô đường lối của Đảng và gia đình đã đáp ứng lời kêu gọi của Đảng đi kinh tế mới để xây dựng tổ quốc..
Chuyện ngôn ngữ cs như là một vũ khí bạo lực của Vẹm là một chuyện dài sẽ còn tiếp tục phải viết ,xin tạm ngưng
đvv
C. Nguyễn
Những lơì BS Nguyễn Ngọc Khôi viết đúng quá, nhưng bọn CS VN vẫn chưa mở mắt vẫn cho rằng bọn cầm quyền đảng là đúng, chúng không nhận thức được thế naò là dân chủ, thế naò là tự do, nhất là bọn thanh thiếu niên đầu óc chúng nó chỉ có bác và đảng, khi bọn chúng cắp sách đến trường đã được dậy như vậy, và chỉ biết có vậy, trên con đường một chiều. Làm sao để truyền bá tư tương tự do dân chủ đây? Baó chí truyền thông có dám viết không? đương nhiên là không rồi. Đảng CS đã bao vây hết, không cho ai hó hé. Phaỉ có một cuộc cách mạng về tư tưởng, văn hoá , xã hội cho cả nước, phải đánh đổ thần tượng của bọn chúng. Giật xập tượng già Hồ, cho nổ lăng HCM. Tiêu diệt bọn công an tay sai của hệ thống cai trị. Nước Việt Nam đang cần những anh hùng, những tay như Kinh Kha tráng sĩ, nhửng Nguyễn Thái Học… vân vàn và vân.vân. Haỹ vùng lên đi các bạn thanh thiếu niên yêu quí cuả dân tộc, TỔ QUỐC đang chờ các bạn. VIỆT NAM DÂN CHỦ TỰ DO VẠN TUẾ.