Mời Quý Độc giả mở phần ghi âm audio bghe đặc công đỏ Bùi Tín trả lời báo chí ngoại quốc năm 1981 [Xin bấm vào link-nối dưới đây]:
http://openvault.wgbh.org/catalog/org.wgbh.mla:64eea74ccb976a4d80d4c6f81b6c0d9060f729b0
Đặng Phúc chuyển ngữ Bài phỏng vấn của tên đặc công đỏ Bùi Tín đạo quân Bắc việt, xâm lược tiến chiến Miền Nam VNCH năm 1981- Đặc công đỏ Bùi tín nói lại hai lần với mục đích xác định sự thật, bổ túc đầy đủ về vai trò quan trọng, chủ động của Bùi tín vào Dinh Độc Lập để cướp chính quyền VNCH ngày 30-04-1975.
Cựu Đại [Thượng] tá Bùi Tín:
Tôi (bùi tín) đi cùng với một đơn vị xe tăng đi trên giờ tiến công, lúc bấy giờ cảm tưởng rất là mừng. bởi vì xuất phát từ đơn vị xe tăng chiều ngày 29-3-1975, đến tờ mờ sáng ngày 30 /4 thì thấy cuộc chiến tranh này đã sắp sửa kết thúc đến nơi. Thế thì chúng tôi tấn công như thế đi thẳng vào Dinh Độc Lập. Trên nóc dinh vẫn còn cái lá cờ của “bọn ngụy”.
Tôi (VG bùi tín) lên trong gác thì thấy trong phòng đó cả cái chính phủ ngụy Dương Văn Minh nó ngồi đầy đủ hết cả. Lúc bấy giờ có một đồng chí sĩ quan đến giới thiệu rằng:“có một sĩ quan cao cấp sẽ đến gặp các ông”Tôi (VG bùi tín) vào thì tất cả đều đứng dậy, và Dương Văn Minh, Vũ Văn Thuyền là phó thủ tướng, Vũ Văn Mẫu, thủ tướng.
Tất cả đứng dậy, Dương văn Minh nói:-“Tôi chờ quý ông từ lúc sáng để mà chuyển giao chính quyền”Vẻ mặt rất là lo sợ, lúc đó tôi (bùi tín) nói ngay rằng:-“không có vấn đề bàn giao chính quyền, bởi vì tất cả chính quyền của ông đã xụp đổ rồi. Chỉ có đầu hàng thôi! Người ta không thể đưa cái gì mà không còn có ở trong tay.”
Lúc bấy giờ tất cả nét mặt của những người trông buồn, cúi xuống rất là buồn. Sau đó tôi tháy họ lo sợ như thế , thỉnh thoảng có những đợt bắn làm kính run lên dữ dội. Có nhiều người nép vào tưởng. Tôi bảo là-“ không có lo gì cả! đấy là anh em bộ đội vui mừng bắn lên như thế đó. Còn các ông ở đây là an toàn.”
Tôi (bùi tín) tháy nét mặt họ lo lắng, tôi cũng tìm cách làm cho họ yên tâm, và tôi nói rằng :-“ngày hôm nay, tuy là ngày kết thúc chiến tranh nhưng tất cả người Việt Nam là chiến thắng, chỉ có “đế quốc Mỹ “ là thua thôi. Ngay cả các ông ở đây, nếu các ông có cái tinh thần nhân dân, còn có tinh thần dân tộc thì các ông cũng có thể coi ngày hôm nay là ngày vui, ngày chiến thắng của mình”.
Sau khi tôi (bùi tín) như thế thì Vũ Văn Mẫu, Dương Văn Minh cười, nét mặt có vẻ vui vẻ. Đấy là một vài kỷ niêm ngày 30/4 đó.Ngày 30/4 là ngày có thể nói là ngày mà trong cà cuộc đời hoạt động làm bao của tôi là tôi thấy chưa bao giờ vui như thế. Sau đó thì tôi ngồi ngay bàn giấy của Nguyễn Văn Thiệu để mà viết.
Về cuộc tổng tấn công năm 1975, sau khi Đà Nẳng mất, lúc bấy giờ chúng tôi biết tình hình phát triển rất là nhanh. Do đó chúng tôi vào khu địch vận, đên Ban Mê Thuộc thì chúng tôi đi đến Dầu Tiến ở sở chỉ huy, bộ chỉ huy quân giải phóng. Do đó chúng tôi biết rằng cuộc tổng tấn công sắp sửa bắt đầu.Đêm ngày 29/3 chúng tôi đến Biên Hòa, cuộc tấn công từ Biên Hòa đến TP Hồ Chí Minh ( Sài gòn ) tiến hành rất là nhanh. Lúc ấy chúng tôi cảm thấy là chiến tranh sắp sửa kết thúc đến nơi. Chiến sĩ ( bon cộng phỉ) rất mệt nhưng ai cũng vui được tham gia cuộc tấn công cùng với xe tăng. Đến cầu Sài gòn thì có cuộc chiến đấu tại đó, trên trời có máy bay F-5, bên kia nó bắn sang rất là dữ. Anh em (bọn công phỉ) tấn công sang, cùng một lúc nhiều chiếc xe tăng tấn công lên. Qua cầu Sài gòn rồi, đi thẳng con đường Hồng Thập Tự, từ Hồng Thập Tự đi vào đường Thống Nhất, đường covason(?) đi thằng vào Dinh Độc Lập.
Khi vào Dinh Độc Lập, tôi (bùi tín) lên ngay tầng số hai. Khi lên tầng số 2 tôi gặp một số ngụy quyền (VNCH) đã có mặt tại đó. Có Dương Văn Minh là tổng thống, Vũ Văn Mẫu là thủ tướng, Nguyễn văn Huyền là phó tổng thống và rất nhiều bộ trưởng, thứ trưởng và nhân sĩ. Tất cả ở trong phòng. Một lực lượng sĩ quan quân giải phóng vào giới thiệu là:-“có một sĩ quan cao cấp của quân giải phóng sẽ gặp các ngài.”Họ giới thiệu tôi vào, và tất cả đểu đứng cả dậy. Riêng Dương Văn Minh đứng ra, ông ta chấp tay nói ngay:-“tôi chờ quí ông vào đây từ sáng để chuyển giao lại chính quyền cho quý ông.”Thế thì, tôi trả lời ngay lập tức;tôi bảo rằng là:-“không có vấn đề bàn giao chính quyền, tất cả chính quyền của các ông từ trung ương đến cơ sở đẻu xụp đổ hết rồi. Người ta không thể giao cái gì mà người ta không còn cầm ở trong tay. Chỉ có đầu hàng!!!.”Thế là tất cả mọi người trong phòng đèu cúi xuống, rất là buồn, rất là lo.
Lúc sau đó thì có loạt đai bác bắn ở xung quanh. Cửa của Dinh Độc Lập bị run tất cả lên. Họ sợ quá, có nhiều người nép xuống ở bên dưới tường. Tôi bảo rằng :-“các ông yên chí, các ông an toàn, không có lo gì cả. Đây là anh em người ta mừng, người ta bắn lên trời để mừng chiến thắng ngày hôm nay.”Sau đó họ bình tỉnh lại, tôi thấy họ còn lo. Tôi dặn Dương Văn Minh, Vũ Văn Mẫu và các bộ trưởng của họ. Tôi nói rằng:-“các ông có thể coi ngày hôm nay cũng là ngày vui của các ông, miễn là các ông còn có tinh thần dân tộc, thì các ông có thể coi ngày hôm nay là ngày kết thúc chiến tranh, ngày chiến thắng, là ngày vui. Trong cuộc chiến tranh này thì người Việt Nam chúng ta thắng. Còn thua là “đế quốc Mỹ” thua. Nếu các ông còn có tinh thần dân tộc thì các ông có thể coi ngày hôm nay cũng là ngày vui của các ông.” Lúc ấy Dương văn Minh, Vũ Văn Mẫu đều vui vẻ lên, không có lo nghĩ gì cả.
Ngoài ra, tôi (bùi tín) xin nói thêm là trong khi tiến công, lúc bấy giờ chúng tôi được phổ biến là năm(5) mục tiêu chính của Sài gòn:-Mục tiêu thứ nhất là Dinh Độc Lập.-Mục tiêu thứ hai là sân bay Tân Sơn Nhất.-Mục tiêu thứ ba là Bộ Tổng Tham Mưu.-Mục tiêu thứ tư là Bộ Chỉ Huy của TP Sài gòn.-Mục tiêu thứ năm là Sở Cảnh Sát Quốc Gia.Đối với Sứ Quán Mỹ thì có chỉ thị là: nếu bắt sống được thì càng tốt. Không cần phá hủy. Biết rằng là làm thế nào để cho người Mỹ rút và có thể chiến thắng được. Thế nhưng mà Sứ Quán Mỹ không phải là mục tiêu, bỏi vì chúng tôi cũng biết là Sứ Quán Mỹ cũng đã bỏ chạy, không có bảo vệ. nếu họ chống cự thì chúng tôi sẽ tấn công. Nếu không chống cự, nếu mà người Mỹ thì làm thế nào buộc họ phải đầu hàng. Vấn đề quan trọng là buộc cả Mỹ đầu hàng! Buộc chính quyền Ngụy (VNCH) phải đầu hàng.Tôi (bùi tín) rất là phấn khởi, tuy là ngày hôm ấy rất mệt, ngồi trên xe không ăn, không uống gì. Thỉnh thoảng chỉ uống bi-đông nước lã. Nhưng mà rất mừng là sắp sửa chiến thắng, sắp sửa toàn thắng đến nơi rồi. Mà mình là người được dự trận chiến đấu lịch sử. Mình là được chứng kiến đến TP Hồ Chí Minh nhất là để làm tròn ý đinh của mình: nghĩa là có mặt để tham dự sự kiện lịch sử. Hôm ấy tôi ngồi với anh em thông tin trong vườn của Dinh Độc Lập, tối hôm đó nằm ngả lưng xuống dưới cỏ và nói với nhau:-“ngày hôm nay là ngày sướng nhất ở trên đời, bởi vì chiến tranh đã kết thúc bằng toàn thắng của dân tộc”
Mời Quý Độc giả mở phần ghi âm audio bghe đặc công đỏ Bùi Tín trả lời báo chí ngoại quốc năm 1981 [Xin bấm vào link-nối dưới đây]:
http://openvault.wgbh.org/catalog/org.wgbh.mla:64eea74ccb976a4d80d4c6f81b6c0d9060f729b0
The 1975 General Offensive
SR 2005
COL. BUT TIN
Beep tone
Roll 5, Vietnam Project 7860, 2nd of 2nd, 1981.
24, Take 1
Interviewer: Could you tell us of the final hours before the liberation of Saigon and your experience in that? How you went to Bien Hoa in your tank and so on?
Bui Tin: I went along with a tank unit in the offensive. On the night of the 29th and the early morning of the 30th I was overjoyed because I felt that the war was coming to an end soon. We drove our tanks directly to the Independence Palace in Saigon. On the roof top of the Palace the flag of the Saigon puppet regime was still flying. When I ran up to the second floor I saw all the members of the Duong Van Minh administration sitting there.
By that time one of our officers told them that a high officer in the Liberation Forces would come to meet with them. So when they saw me walking into the room, they all stood up. Next to Duong Van Minh I recognized Vu Van Mau, prime minister, and Vu Van Huyen, deputy prime minister.Duong Van Minh then said to me: “I’ve been waiting for you since early this morning in order to turn the government over to you.”
Fear appeared on all of their faces. I then said to them: “There is no need to go over the business of transferring the administration to us, because your entire administration has collapsed. Your only choice is to surrender because you just cannot turn over that which you don’t have in your hand.” Seeing that they all bowed their heads in total dejection and that some cowered in fear along the walls when they heard gunfire on the outside, I said to them gently: “There is no need to fear. You are perfectly safe here. The soldiers are only celebrating outside.”
Seeing that fear and worry persisted on their faces, I tried to calm them down by adding: “Although the war is ended today, all Vietnamese are victors. Only the American imperialists are the vanquished. If you still have any feeling for the nation and the people, then you can consider this day your own happy day, your day of victory.” Duong Van Minh andVu Van Mau smiled after I finished saying this. Their faces brightened up. These are just a few sketches of April 30th, the happiest day of my entire career up to that time. After that, I sat down at Nguyen Van Thieu’s desk to do some writing.
25, Take l
Clapstick
Bui Tin: Regarding the 1975 Offensive, we knew after the fall of Da Nang things would progress very quickly. We therefore headed for Ban Me Thuot. When we arrived in Ban Me Thuot we went to the Command Headquarters of theLiberation Army at Dau Tieng. We learned then that the General Offensive was about to begin; and so we headed forBien Hoa, arriving on the night of the 29th.
The advance from Bien Hoa to Saigon was very speedy, making everyone feel that the war was soon coming to an end. The soldiers were all very tired, but they were all happy to take part in an historic day. As we advanced with our tanks to the Saigon Bridge, a battle took place. Their F-5s attacked us from the air and their artillery shells came from the other side of the river. We had to charge across the river with many of our tanks.
After we reached the other side of the Saigon ridge we went straight down Hong Thap Tu Avenue turned to Thong Nhat, or Norodom, Avenue, and then headed straight for theIndependence Palace. When we arrived at the Palace, I walked up to the second floor where members of the puppet administration were already gathering there. There were PresidentDuong Van Minh, Prime Minister Vu Van Mau, Deputy Prime Minister Vu Van Huyen, and many ministers sitting in a large room there.
One of our officers went into the room and declared that a high officer of the Liberation Armywas about to meet with them. I was then introduced into the room. As I entered, everybody stood up. Duong Van Minh then stepped out of the crowd and said: “I’ve been waiting for you since early this morning in order to turn over the government to you.” To which I replied at once: “There is no need to talk of transferring the government to us. Your entire administration has collapsed. People cannot turn over what they don’t have in their own hands.
Your only choice is to surrender.” At that time all the people in the room bowed their heads in total dejection. Immediately after that there were artillery fires outside the Palace, causing all its windows and door to vibrate violently. The people in the room were frightened, and some cowered along the walls. I told them not to worry, saying that it was only the soldiers celebrating outside and that they were all safe where they were. When I saw that fear persisted on their faces, I said to Duong Van Minh, Vu Van Mau and their ministers who were sitting there that, “Although the war ends today, all Vietnamese are victors.
Only the American imperialists are the vanquished. If you still have any feeling for the nation and the people, you can consider today your happy day.” Their faces brightened up at this. I would like to add that, as far as the advance onSaigon was concerned, we had five main targets. The first main target was the Independence Palace, the second was the Tan Son Nhut airport, the third was the ARVN Command Headquarters, the fourth was the Command Headquarters forSaigon, and the fifth was the National Police Headquarters.
As far as the American Embassy was concerned, we had orders that we should not attack and destroy it. It was alright to capture Americans. But the main thing was to allow the Americans to flee, thereby securing our victory. TheAmerican Embassy was never a target because we knew that the Americans had been fleeing from there and that theEmbassy was not defended. If they had resisted us with arms, then we would have had to attack the place. But the important thing was to get them to surrender or to flee.
26 Take 1
Clapstick
Interviewer: What was your feeling at the time?
Bui Tin: I felt very happy although I was very tired that day, having had to sit in the tank all day without eating anything. I had only gulped down some water now and then from my canteen. But I felt very happy because I knew complete victory was at hand and that I was one of the participants of the historic event, an eyewitness as well as a person who helped in that historic event. That night, when I sprawled on the lawn of the Independence Palace with members of a communication unit, we all agreed that it was the happiest day of our lives because it was a day of complete victory for nation, because the war ended.
Traffic noise