Vui, buồn, thương, ghét, oán, hận là tâm lý thông thường của con người, và cũng theo tâm lý thông thường, qua thời gian, lòng người nguôi ngoai dần, sẽ bớt vui, bớt buồn, bớt thương, bớt ghét, bớt hận. Lâu hơn nữa, thời gian có thể xóa hết chuyện vui, buồn, giận, ghét, hận nơi con người, để rồi tất cả đi vào kỷ niệm… Tuy nhiên, riêng quốc hận 30-4, cho đến nay lòng người Việt không thể nguôi ngoai được mà mối quốc hận càng ngày càng tăng cao, càng đậm nét. Cứ mỗi độ đến ngày 30-4, người Việt lại sôi sục mối hận không nguôi. Đây là một hiện tượng rất đặc biệt chỉ vì nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam (CSVN), sau khi cưỡng chiếm miền Nam Việt Nam (NVN), càng ngày càng lộ ra bản chất tham lam, gian manh, tàn bạo, độc tài, đi vào con đường tội lỗi, phản quốc, lệ thuộc Trung Cộng, làm cho đất nước càng thêm suy đồi cùng kiệt, làm cho lòng người càng thêm uất hận.
1. Việt Nam sau năm 1975 càng ngày càng bệ rạc
Sau năm 1975, về mặt xã hội, đầu tiên dễ nhận thấy là giềng mối gia đình Việt Nam càng ngày càng lỏng lẻo, lung lay. Trong khi cha mẹ tất bật lo cuộc sống, con cái thiếu hướng dẫn, lại bị nhiễm nền giáo dục CS. Cộng sản chủ trương “Giáo dục phục vụ chính trị”, tức phục vụ chế độ, phục vụ đảng CS, đào tạo những con người “hồng” hơn chuyên, mang tính đảng nhiều hơn tính chuyên môn. Vì vậy, nền giáo dục suy thoái trầm trọng, trình độ học sinh sút kém. “Báo Thanh Niên viết tựa: “Học sinh lớp 6 ở Bạc Liêu chưa biết đọc!” Báo Tiền Phong kể chuyện từ Kiên Giang tới Cà Mau: “Nhiều học sinh Trung Học Phổ Thông không đọc thông, viết thạo,” trong đó có: “Học sinh lớp 7 nhưng đọc chưa thạo,” có đăng cả hình em học sinh đó đang tập đánh vần. Báo Tuổi Trẻ: “Kontum: Học sinh lớp 6 chưa đọc thông viết thạo,” có 18 em như vậy. Báo này đăng hình một học sinh lớp 6 ở Phù Cát, Bình Ðịnh, đứng ngơ ngẩn trước tấm bảng đen vì không biết làm con tính chia đơn giản. Báo Sài Gòn Giải phóng cũng loan tin 26 học sinh lớp 6 ở một trường tỉnh Phú Yên chưa đọc chưa viết được chữ quốc ngữ và chưa biết làm 4 phép tính cơ bản. Có học sinh lớp 6 chưa biết đọc 24 chữ cái, vào lớp “cứ ngồi im thin thít.” Có em khác, cô giáo viết chữ cái lên bảng, bảo em chép lại, cũng không viết được! Một học sinh lớp 6 ở Sóc Trăng không viết được tên mình, làm bài toán cộng 7 + 3 cũng sai. Báo Sài Gòn Giải phóng còn kể chuyện có học sinh lớp 9 ở Việt Trì, Phú Thọ, cũng chưa biết đọc trôi chảy một đoạn trong truyện Sơn Tinh, Thủy Tinh. (Người Việt Online ngày 12-12-2006.) Không lo dạy chữ, mà nhà trường bắt học sinh thuộc lòng năm điều của Hồ Chí Minh, trong đó không có điều nào dạy con em phải có hiếu với cha mẹ, thương yêu anh chị em, kính trọng người lớn tuổi. Lại còn rêu rao: “Công cha như núi Thái Sơn,/ Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra./ Bác Hồ hơn mẹ hơn cha…” Thật là quái đản hết biết.
Ở bậc đại học, Việt Nam hiện có 24,000 tiến sĩ, nhưng cái ốc vít chưa chế biến được, đừng nói tới các thứ khác. Sau đây là câu ca dao được truyền tụng trong giới đại học Việt Nam hiện nay: “Ngày xưa các cụ đi thi / Trạng nguyên bảng nhãn vinh quy về làng / Bây giờ lắm trạng nghênh ngang / Ăn tục nói phét nghênh ngang với đời Nhưng mà thực chất bạn ơi / Bằng mua, bằng bán, tiền cười là xong / Có bằng lên chức mới nhanh / Không bằng đợi đấy ông hành mày cho…” (Trích báo trong nước: baodatviet.vn 25-2-2014, bài “GS.TS Trần Duy Quý: Nói “tiến sĩ giấy” cũng không oan”.) .
Chẳng những không giảng dạy đức dục trong học đường, CS còn đàn áp tôn giáo, nhứt là những tôn giáo địa phương như đạo Cao Đài, đạo Phật giáo Hòa Hảo. Đối với những tôn giáo có nhiều liên hệ quốc tế như đạo Phật, các tông phái Ky-Tô giáo, thì CS không dám mạnh tay mà kiếm cách lồng người vào các giáo hội để lèo lái theo lệnh của CS. Lũng đoạn tôn giáo, CS xâm hại không ít đến đời sống tâm linh, đời sống đạo đức của người Việt, nhứt là các thế hệ trẻ.
Do CS chủ trương giáo dục phục vụ đảng, rồi chủ trương tôn giáo cũng phục vụ đảng, nên xã hội càng ngày càng xuống cấp, hỗn loạn. Những video clip về cảnh cướp giựt công khai giữa ban ngày đưa lên hằng ngày thật khiếp đảm. Cướp giật lại là những tên côn đồ do công an tập hợp, bảo kê, dung dưỡng nhưng không có ngân quỹ trả lương cho chúng, nên công an thả rông cho chúng tự do cướp giật để sinh sống, công an không can thiệp. Công an sử dụng đội ngũ côn đồ để uy hiếp, trấn áp, đánh đập những ai chống đối, những nhà tranh đấu dân chủ, những người khiếu nại và kiện tụng (khiếu kiện) vì bị cướp đất, dân chúng biểu tình chống Trung Cộng, giống như loại kiêu binh thời chúa Trịnh ngày xưa được mô tả trong sách vở.
Băng đảng hoạt động khắp nơi. Đĩ điếm công khai “tác nghiệp” (chữ của CS). Trộm cắp tràn lan từ trong cơ quan nhà nước ra ngoài xã hội, từ thành phố đến nông thôn. Ra nước ngoài cũng trộm cắp. Nổi tiếng nhứt là vụ bà Vũ Kiều Trinh qua Thụy Điển công tác 3 tuần trong tháng 2-2001. Ngày 11-2-2001, bà ăn cắp tại siêu thị thành phố Kalmar, bị cảnh sát bắt giam. Vì là con gái của một ủy viên Trung ương đảng CS, nên đại sứ CSVN tại Thụy Điển đã can thiệp để bà Kiều Trinh được thả ra ngày 16-2 và hai ngày sau bà phải rời Thụy Điển.
Cán bộ CS đi đâu cũng ăn cắp. Qua Thái Lan cũng ăn cắp. Đến Thụy Sĩ cũng ăn cắp. Tại Đài Loan cũng ăn cắp. Tại Nhật Bản du học sinh Việt (CS) ăn cắp nhiều quá đến nỗi vào tháng 6-2013, một siêu thị ở Nhật Bản cho treo một bảng cảnh cáo nạn trộm cắp bằng tiếng Việt phía trên, tiếng Nhật phía dưới, mà không dịch qua các thứ tiếng khác như Anh, Pháp, Tây Ban Nha, Ả Rập… Thực là nhục quốc thể
Còn đây là cảnh cáo công khai ở Đài Loan cũng chỉ bằng tiếng Việt ngoài tiếng địa phương.
Trong khi đó, ở trong nước, tham nhũng càng ngày càng lộng hành. Theo Tổ chức Minh bạch Quốc tế (Trace International) có trụ sở ở Berlin, vị thứ tham nhũng (Corruption Perceptions Index) của Việt Nam trên thế giới từ 2010 cho đến nay là: 116/178 (năm 2010), 112/182 (năm 2011), 123/ 176 (năm 2012), 116/176 (năm 2013), 119/175 (năm 2014). (Wikipedia).
Tham nhũng ở Việt Nam vừa tinh vi vừa trắng trợn, nhiều nhứt trong các ngành nhà đất, hải quan, công an, giáo dục… Tham nhũng đất đai rất tàn bạo, cướp nhà, cướp đất, cướp ruộng vườn bán cho người ngoại quốc, gây ra phong trào dân oan khiếu kiện trên toàn quốc. Vì mất nhà sinh sống, mất đất canh tác nên dân chúng phải đi lang thang khiếu kiện, mà còn bị đối xử bất công, đàn áp, đánh đập.
Đặc biệt cán bộ đảng viên CS tham nhũng được bảo vệ bằng Chỉ thị 15-CV/TW do bộ chính trị đảng CS ban hành ngày 7-7-2007, quy định như sau: “Các cơ quan bảo vệ pháp luật khi phát hiện có dấu hiệu đảng viên vi phạm đều phải báo cáo bằng văn bản với tổ chức đảng, cấp ủy đảng quản lý trực tiếp đảng viên đó, khi được tổ chức đảng, cấp ủy đảng xem xét đồng ý cho điều tra, khởi tố, bắt… thì cơ quan bảo vệ pháp luật mới được tiến hành các biện pháp tố tụng.” Như thế nghĩa là công an không được theo dõi điều tra đảng viên nếu chưa có sự chấp thuận của đảng uỷ cơ quan. (Vào google, ghi câu: “Công an không thể điều tra đảng viên”, 1 click, xem cuộc họp báo ngày 8-3-2016 của phó giám đốc công an TpHCM.)
Vì vậy, chẳng ai dám tố cáo tham nhũng vì sợ bị trả thù. Người chống tham nhũng yếu thế hơn bọn tham nhũng. Tham nhũng từ tổng bí thư đảng CS, thủ tướng chính phủ, thì đố ai mà dám chống. Nếu không tham nhũng thì lấy tiền đâu mà xây dựng những nhà cửa, lâu đài nguy nga “hoành tráng” như Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng?
Về kinh tế, theo báo Đời Sống & Pháp Luật (trong nước) ngày 29-8-2015, “Thu nhập bình quân đầu người của Việt Nam đang thụt lùi so với Hàn quốc khoảng 30-35 năm, Malaysia khoảng 25 năm, Thái Lan khoảng 20 năm, Indonesia và Philippines khoảng 5-7 năm.” Còn nữa, cũng theo báo chí trong nước, hiện nay mức thu nhập trung bình của người Việt đang có dấu hiệu sẽ còn thấp hơn cả Lào và Cambodia. Hiện Cambodia dã vựợt qua Việt Nam về ngành lúa gạo và ngành kỹ nghệ xe hơi. (google.com.vn)
Cần ghi nhận thêm là thu nhập trung bình theo đầu người không chia đều trên cả nước. Số người giàu có, thu nhập cao, đảng viên CS tập trung ở thành phố, trong khi nông thôn, miền núi rất nghèo đói. Thành phố Đà Nẵng có 5 cây cầu bắc qua sông Hàn (dư thừa), trong khi có nhiều vùng không có cả cầu khỉ cho học sinh đi học, mùa nước lụt phải lội qua sông hoặc phải đu giây rất nguy hiểm. Tại thành phố, dân giàu là cán bộ đảng viên, nhà cửa nguy nga trong khi người nghèo sống trong các ổ chuột thiếu tiện nghi.
Trên đây là những nét phác thảo rất sơ lược về xã hội Việt Nam hiện nay, chắc chắn còn quá sơ sài và còn thiếu sót rất nhiều. Tuy vậy, những nét phác thảo trên đây cũng đủ làm cho người Việt, vốn uất hận vì biến cố 1975, càng ngày càng chán ghét chế độ CS, càng thêm uất hận, vỉ khi cưỡng chiếm NVN, CS thừa hưởng cả một gia tài khổng lồ, phồn thịnh, mà dưới sự cai trị của CS, Việt Nam càng ngày càng bệ rạc hơn bao giờ cả, thua sút cả các nước láng giềng như Cambodia, thì thật là nhục nhã.
2. Cộng sản khinh dân
Ai cũng biết, nhà cầm quyền CSVN độc tài, đảng trị, toàn trị. Điều nầy được HCM và đảng CS khẳng định ngay từ khi mới cướp chính quyền ngày 2-9-1945. Tại Hà Nội, ngày 11-9-1945, HCM triệu tập hội nghị Trung ương đảng CS, đưa ra nguyên tắc căn bản là đảng CS nắm độc quyền điều khiển mặt trận Việt Minh, điều khiển chính phủ, một mình thực hiện cách mạng. (Philippe Devillers, Histoire du Viet-Nam de 1940 à 1952, Paris: Éditions du Seuil, 1952, tr. 143.)
Về sau, CS chính thức quy định độc quyền lãnh đạo đất nước trong điều 4 hiến pháp năm 1992 và mới cà lăm lập lại trong điều 4 hiến pháp năm 2013 như sau: “Đảng Cộng Sản Việt Nam – Đội tiên phong của giai cấp công nhân, đồng thời là đội tiên phong của nhân dân lao động và của dân tộc Việt Nam, đại biểu trung thành lợi ích của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, lấy chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng, là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội.” Hiến pháp này được Quốc hội CS khóa XIII, kỳ họp thứ 6 thông qua ngày 28-11-2013.
Trong thời đại dân chủ, điều 4 nầy hoàn toàn phản dân chủ. Đảng CS đã mạo nhận là “đội tiên phong của giai cấp công nhân, đồng thời là đội tiên phong của nhân dân lao động và của dân tộc Việt Nam, đại biểu trung thành lợi ích của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc”. Trong lịch sử, không có khi nào đảng CS phục vụ lợi ích của giai cấp công nhân và nhân dân lao động, mà CS chỉ lợi dụng công nhân và nhân dân lao động để phục vụ quyền lợi đảng CS. Hơn nữa, chẳng ai bầu hay chọn đảng CS làm “lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội.” Đảng CS lấy quyền gì mà tự xưng như vậy?
Theo điều 119 hiến pháp 2013, “Hiến pháp là luật cơ bản của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, có hiệu lực pháp lý cao nhất.” Tuy nhiên, trước khi hiến pháp được thông qua ngày 28-11-2013, trong buổi nói chuyện với cử tri hai quận Tây Hồ – Hoàn Kiếm, tại Hà Nội ngày 28-09-2013, viên tổng bí thư hiện nay của đảng CS là Nguyễn Phú Trọng lại khẳng định rằng: “Hiến Pháp là văn kiện chính trị pháp lý quan trọng vào bậc nhất sau Cương Lĩnh của đảng.” Tại sao hiến pháp “có hiệu lực pháp lý cao nhất”, lại đứng sau cương lĩnh của đảng CS? Phản dân chủ trắng trợn đến thế là cùng?
Chẳng những thế, CS còn khinh thường dân chúng đến độ xem dân như không có, vì chính CS bày ra hiền pháp 2013, rồi cũng chính CS chà đạp lên hiến pháp do CS lập ra. Điều 71 hiến pháp 2013 quy định rằng: “nhiệm kỳ của mỗi khóa quốc hội là 5 năm, sáu mươi ngày trước khi quốc hội hết nhiệm kỳ, quốc hội khóa mới phải được bầu xong.” Theo nghị quyết của quốc hội số 1129/2016UBTVQH13 ngày 15-1-2016 về ngày bầu cử quốc hội và hội đồng nhân dân các cấp nhiệm kỳ kế tiếp (2016-2021), thì ngày bầu cử sắp tới được ấn định là ngày 22-5-2016. Như thế là quốc hội hiện nầy vẫn còn làm việc ít nhứt đến tháng 6-2016 mới hết nhiệm kỳ,
Điều đó cũng có nghĩa là chủ tịch quốc hội, chủ tịch nước và thủ tướng chính phủ cũng đến tháng 6-2016 mới hết nhiệm kỳ, vì theo điều 87 (chương VI) và điều 97 (chương VII) của hiến pháp 2013, thì nhiệm kỳ của chủ tịch quốc hội, của chủ tịch nước, của thủ tướng chính phủ theo nhiệm kỳ của quốc hội. Những điều nầy rành rành ra thế, nhưng vì “Hiến Pháp là văn kiện chính trị pháp lý quan trọng vào bậc nhất sau Cương Lĩnh của đảng”, nên tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng cho bãi nhiệm các chức sự trên đây trước khi mãn nhiệm kỳ để bầu lại người khác, theo sự sắp đặt của Nguyễn Phú Trọng và đảng CS.
Theo hiến pháp, chủ tịch quốc hội, chủ tịch nước, thủ tướng chính phủ đều do quốc hội bầu. Đàng nầy, đảng CS ngang nhiên công khai chỉ định trước các chức vụ nầy trong đại hội làn thứ 12 đảng CS từ 20 đến 28-1-2016, rồi giao cho quốc hội hợp thức hóa. Như thế, CS công khai xem quốc hội chỉ là tay sai hay đầy tớ của đảng CS, sai bảo gì là phải vâng lệnh thi hành điều đó.
Đặc biệt, hiện nay chẳng những dân chúng Nam Việt Nam mà cả dân chúng Bắc Việt Nam cũng uất hận CS tàn bạo, nên quay qua cầu mong chính thể dân chủ VNCH trở lại. Một ví dụ mới xảy ra là thanh niên Nguyễn Viết Dũng, sinh năm 1986, tại xã Hậu Thành, huyện Yên Thành, tỉnh Nghệ An, sinh viên Đại học Công nghệ Thông tin Đại học Bách Khoa Hà Nội, bị đuổi học năm 2006 vì tham gia biểu tình chống Trung Cộng. Năm 2014, Dũng tham gia tuần hành quanh Hồ Hoàn Kiếm bảo vệ cây xanh, bị bắt vì bận áo Lôi Hổ Quân lực Việt Nam Cộng Hòa, và bị đưa ra tòa án quận Hoàn Kiếm (Hà Nội) xét xử ngày 14-12-2014. Anh Dũng bị xử án 15 tháng tù giam. Ngay khi bước ra khỏi nhà tù, Dũng bận áo trắng, trên ngực mang cờ Việt Nam Cộng Hòa, trên tay xăm hai chữ SÁT CỘNG.
Câu chữ Anh phía trên chữ “SÁT CỘNG”
Governments should be afraid of their people
(xăm trên cánh tay)
Hai tấm hình trên đây nói lên tất cả uất hận chẳng những của Dũng Phi Hổ mà của toàn dân Việt Nam. Dũng uất hận đến tận cùng nên bất chấp nguy hiểm đang chờ chực, liều mạng bày tổ nỗi lòng của mình.
Ngày xưa, khi đối đáp với Tề Tuyên Vương, Mạnh Tử (372-289 TCN) nói: “Vua xem bầy tôi như đất, như cỏ, thì bầy tôi xem vua như giặc như thù.” (Trần Trọng Kim, Nho giáo quyển thượng, Sài Gòn: Trung Tân Học Liệu Bộ Giáo Dục, 1971, tr. 217.) Chữ vua của Mạnh Tử dùng có thể xem là các nhà cầm quyền. Nhà cầm quyền CS xem dân Việt như đất, như cỏ, thì dân Việt xem nhà cầm quyền CS như giặc, như thù, thì làm sao mà người Việt nguôi ngoai quốc hận cho được. Càng ngày quốc hận càng thêm sôi sục, tăng cao mà thôi.
3. Cộng sản xác nhận đã bán đứt Hoàng Sa và Trường Sa
Chuyện CSVN bán Hoàng Sa và Trường Sa cho Tàu cộng là chuyện ai cũng biết và đã có nhiều người viết. Tuy nhiên, nhà cầm quyền CS cứ chối leo lẻo, chối quanh, chối co, hoặc biện minh một cách phi lý, để rồi cuối cùng CS “giấu đầu lòi đuôi”. Chuyện là như sau:
Ngày 5-11-2015, Tập Cẩm Bình, tổng bí thư ban chấp hành trung ương đảng CS Trung Hoa, chủ tịch Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa (Trung Cộng) đến Hà Nội, bắt đầu chuyến viếng thăm cấp nhà nước trong hai ngày 5 và 6-11-2016. Tập Cảm Bình hội đàm riêng lẻ với bộ tứ mã Nguyễn Phú Trọng (tổng bí thư đảng CSVN), Trương Tấn Sang (chủ tịch nước), Nguyễn Sinh Hùng (chủ tịch quốc hội) và Nguyễn Tấn Dũng (thủ tướng). Tập Cẩm Bình còn đọc diễn văn trước quốc hội CSVN.
Trong bài diễn văn trước quốc hội, Tập Cẩm Bình nói chuyện rất hoa mỹ và rất đãi bôi, có đoạn như sau: “Dân tộc Trung Hoa từ trước đến nay đều yêu hòa bình, cái gen “hòa” của dân tộc từ trước tới nay đều không thay đổi, “ hòa” trong văn hóa được bảo lưu trường tồn, mãi mãi. Từ hơn 2400 năm trước, cổ nhân Trung Quốc đã nêu ra đường lối “Lễ chi dụng, hòa vi quý” (sử dụng lễ nghĩa thì lấy hài hòa, hòa thuận là quý trọng làm đầu). Nguyện vọng hòa bình được mọc rễ từ trong con tim của mọi người Trung Quốc, hòa nhập vào trong dòng máu của dân tộc Trung Hoa.”
Đồng ý dân tộc Trung Hoa rất yêu hòa bình, nhưng những nhà lãnh đạo Trung Hoa từ trước đến nay, từ thời quân chủ đến thời CS đều hiếu chiến, tham lam, luôn kiếm cơ hội xâm lăng Việt Nam, bành trướng xuống phương nam. Dân tộc Việt Nam còn tồn tại cho đến ngày nay là nhờ tổ tiên người Việt đã chiến đấu không ngừng chống lại các cuộc xâm lăng từ phương bắc. Ngay cả CSVN cũng đã nếm mùi xâm lăng của Trung Cộng năm 1979, gây tan nát cho 6 tỉnh biên giới, cho đến nay vẫn chưa phục hồi được.
Tập Cẩm Bình còn tiếp: “Tháng 4 năm nay, trong thời gian Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng có chuyến thăm Trung Quốc, tôi và ngài tổng bí thư đã tổng kết quá khứ, nhìn về tương lai. Chúng tôi đã đạt được nhận thức chung, mối quan hệ gắn bó Trung Việt đã được chủ tịch Mao Trạch Đông, thủ tướng Chu Ân Lai cùng với chủ tịch Hồ Chí Minh thế hệ lão thành tiền bối hai bên xây dựng nên, là tài sản quý báu của hai đảng, nhân dân hai nước, cần được quan tâm chăm sóc, bồi dưỡng. “Tín giả, giao hữu chi bản” (lòng tin là cái căn bản để xây dựng tình bạn).
Chuyện gắn bó Trung-Việt thời Mao Trạch Đông, Tập Cẩm Bình quên nhắc chuyện năm 1939, lúc đó Hồ Chí Minh có mặt ở Trung Hoa và Mao Trạch Đông đang còn chống nhau với Tưởng Giới Thạch, Mao Trạch Đông đã viết rằng Việt Nam là một nước phụ thuộc Trung Quốc. (Sự thật về quan hệ Việt Nam-Trung Quốc trong 30 năm qua, Hà Nội: Nxb. Sự Thật, không đề tên tác giả, 1979, tr. 16.) Như thế có nghĩa là gắn bó theo kiểu Tàu đô hộ thời Tô Định, là điều mà dân tộc Việt Nam không bao giờ chấp nhận và sẵn sàng chống đánh quân Tàu xâm lược để bảo vệ nền độc lập dân tộc. Phải chăng Tập Cẩm Bình muốn thực hiện lối quan hệ gắn bó theo kiểu Mao Trạch Đông, đặt Việt Nam phụ thuộc Tàu khựa?
Tập Cẩm Bình ăn nói ngược ngạo như thế mà các nghị gật CS ngồi im thin thít, chống tai lắng nghe cho được, không có một phản ứng nào cả. Trước khi Tập Cẩm Bình rời Việt Nam, hai bên CSVN và Trung Cộng đưa ra bản tuyên bố chung ngày 6-11-2016 gồm 11 điều với lời lẽ rất ngoại giao về nhiều vấn đề chính trị, kinh tế, quân sự; trong đó vấn đề gai góc giữa hai bên là chuyện Hoàng Sa và Trường Sa thì chỉ đề cập đến chuyện tuần tra Vịnh Bắc Bộ và quy tắc ứng xử ở Biển Đông một cách tổng quát, không đi vào chi tiết và không nhắc đến hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, xem như chẳng có chuyện gì xảy ra. Sau đây là hai đoạn về nội dung vừa kể:
Điều 5 mục (iii): “Duy trì trao đổi cấp cao giữa hai quân đội, sử dụng tốt cơ chế Đối thoại chiến lược Quốc phòng, Giao lưu hữu nghị quốc phòng biên giới Việt – Trung và đường dây thông tin điện thoại trực tiếp giữa hai Bộ Quốc phòng; tăng cường giao lưu hợp tác giữa quân đội hai nước trên các lĩnh vực như giao lưu hữu nghị biên phòng, đào tạo cán bộ, nghiên cứu học thuật quân sự, tuần tra chung trên Vịnh Bắc Bộ và tàu hải quân thăm lẫn nhau; đi sâu trao đổi kinh nghiệm về hoạt động gìn giữ hòa bình Liên hợp quốc và công tác đảng, công tác chính trị trong quân đội; tăng cường hợp tác thực thi pháp luật trên biển giữa Cảnh sát biển hai nước, cùng nhau duy trì hòa bình, ổn định trong vùng biển Vịnh Bắc Bộ, thúc đẩy ký kết Bản ghi nhớ hợp tác giữa Bộ Tư lệnh Cảnh sát biển Việt Nam với Cục Cảnh sát biển Trung Quốc.”
Điều 7: “Hai bên nhất trí cùng nhau kiểm soát tốt bất đồng trên biển, thực hiện đầy đủ và có hiệu quả “Tuyên bố về ứng xử của các bên ở Biển Đông” (DOC), thúc đẩy sớm đạt được “Bộ Quy tắc ứng xử ở Biển Đông” (COC) trên cơ sở hiệp thương thống nhất, không có hành động làm phức tạp, mở rộng tranh chấp; xử lý kịp thời, thỏa đáng vấn đề nảy sinh, duy trì hòa bình, ổn định ở Biển Đông và quan hệ Việt – Trung.”
Ai cũng biết là Trung Cộng đã xâm lăng quần đảo Hoàng Sa ngày 19-1-1974. Sau đó, Trung Cộng mở đường xuống Biển Đông, xâm lăng quần đảo Trường Sa 1988. Hiện nay, ai cũng biết Trung Cộng đem dàn khoan di động cài đặt bất cứ nơi nào trong Biển Đông để dò tìm tài nguyên dưới lòng Biển Đông, làm như Biển Đông là của Trung Cộng, bất kể hải phận Việt Nam. Chẳng những thế, Trung Cộng còn tự động xây dựng thêm đảo nhân tạo trên các quần đảo đã chiếm và lập những phi đạo cho phi cơ hạ cánh. Đối với người Việt, Trung Cộng chẳng những là kẻ xâm lăng mà còn là những tên cướp đất, cướp biển.
Không dám chống cự kẻ xâm lăng, lại không dám đánh đuổi những tên cướp, nhưng khi kẻ xâm lăng hay là những tên cướp đến tận nhà, thì ít nhứt cũng phải phản đối vài điều, hoặc ít ra cũng phải ghi nhận vài câu trong tuyên bố chung. Đàng nầy bộ tứ mã Sang, Trọng, Hùng, Dũng không dám lên tiếng, khúm núm chào mừng quan khách Tập Cẩm Bình, rồi cúi đầu im khe ký bản tuyên bố chung vô bổ, xạo que, không một phản ứng nào cả. Quốc hội và báo chí của CS cũng được lệnh của bộ tứ mã câm miệng hến, chẳng dám có một lời phát biểu. Nhục ơi là nhục. Nhục đến thế là cùng.
Sự im lặng của CSVN khi tiếp kẻ xâm lăng có một ý nghĩa rất quan trọng cho người Việt Nam và các nước trên thế giới. Đó là CSVN chính thức xác nhận là đảng CSVN đã giao đứt hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa cho Trung Cộng, nên bộ tứ mã và quốc hội im lặng trước Tập Cẩm Bình, chấp nhận sự đã rồi, không còn gì để nói về hai quần đảo nầy với Tập Cẩm Bình. Nói cách khác, hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa đã mất vào tay Trung Cộng, không còn gì để CSVN lên tiếng khi kẻ cướp đến nhà.
Điều khôi hài là khi Tập Cẩm Bình ra trước quốc hội CSVN, nói hươu nói vượn, thì không có dân biểu nào dám hó hé hỏi han gì cả. Đến khi Tập Cẩm Bình rời Việt Nam về nước khá lâu, thì có hai ông dân biểu, trước khi mãn nhiệm về vườn, lại hùng hổ múa may lên tiếng.
Ngày 1-4-2016, luật sư Trương Trọng Nghĩa, thuộc đoàn đại biểu TpHCM phát biểu: “Về bối cảnh tình hình, tôi nhất trí với đánh giá Báo cáo của Chính phủ là tình hình phức tạp, căng thẳng trên biển Đông đe dọa nghiêm trọng tới hòa bình, ổn định và tác động tiêu cực đến phát triển kinh tế – xã hội của đất nước… Tôi đồng ý với đại biểu Võ Thị Dung ở thành phố Hồ Chí Minh, đất nước chúng ta đang có ngoại xâm và nội xâm, nghĩa là chúng ta đang bị xâm phạm độc lập chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ, xâm phạm bằng sức mạnh cứng và sức mạnh mềm, sự nghiệp xây dựng và phát triển đất nước đang bị đe dọa và thách thức nghiêm trọng…
Vào buổi chiều cùng ngày 1-4-2016, đại biểu Lê Văn Lai thuộc đoàn Quảng Nam, nói thêm “Tôi rất ngạc nhiên khi mà trong tất cả báo cáo của Chính phủ, của các cơ quan, hữu quan đều đánh giá biển Đông của chúng ta là đảm bảo chủ quyền an ninh quốc gia. Tôi rất ngạc nhiên về đánh giá này, đánh giá đảm bảo an ninh quốc gia, đảm bảo chủ quyền an ninh quốc gia, mà trong khi đó người ta biến từ đảo ngầm thành đảo nổi, người ta xây sân bay, người ta kéo pháo hạm, người ta đưa máy bay tiêm kích, người ta o ép dân, cướp bóc, thậm chí là giết chóc, người ta sắp tuyên bố những điều xâm phạm chủ quyền như vùng nhận dạng phòng không, như dùng các chuyến bay cắt ngang tuyến bay truyền thống được quốc tế thừa nhận… Không biết khi nào chúng ta đánh giá là xâm phạm chủ quyền quốc gia là những hành vi nào, hệ lụy nào, hành động nào, trong khi đó trước đây người ta xâm phạm chúng ta với tần suất 20 năm một lần. Năm 1956 lấy Đông Hoàng Sa, 1974 lấy Tây Hoàng Sa, năm 1988 lấy đảo Gạc Ma, năm 2014 kéo giàn khoan vào biển Đông và sau đó tần suất dài hơn, trong vòng cứ một vài năm lại có một sự kiện mới xâm lấn chúng ta. Thế chúng ta cứ nghiễm nhiên ngồi đây để đánh giá là chúng ta bảo đảm chủ quyền quốc gia, liệu điều đó đúng không?.”
Các ông nói đúng, “đất nước chúng ta đang có ngoại xâm và nội xâm, nghĩa là chúng ta đang bị xâm phạm độc lập chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ…” và “người ta biến từ đảo ngầm thành đảo nổi, người ta xây sân bay, người ta kéo pháo hạm, người ta đưa máy bay tiêm kích, người ta o ép dân, cướp bóc, thậm chí là giết chóc…” Thế thì tại sao hai ông không dám nói khi kẻ ngoại xâm có mặt ở quốc hội? Bây giờ hai ông nói cho sướng miệng, và cho sướng lỗ nhĩ của mấy ông nghị gật mà thôi, chẳng ích lợi gì cả.
Kết luận
Đã qua rồi 41 mùa quốc hận, nhưng mối quốc hận vẫn không hề phai lạt, mà càng ngày càng đậm nét vì chính những kẻ gây ra Quốc hận càng ngày lún sâu vào con đường phản bội dân tộc, làm cho quốc hận càng thêm sôi sục. Tiếp nhận một gia tài khổng lồ, phồn thịnh là miền Nam Việt Nam sau năm 1975, CS đã đưa đất nước đến chỗ bệ rạc, bế tắc về tất cả các mặt văn hóa, kinh tế, chính trị, quân sự, khinh thường dân chúng một cách trắng trợn, và nhất là chỉ vì mưu cầu quyền lực và quyền lợi, tập đoàn lãnh đạo CS đang bí mật đưa Việt Nam vào con đường Hán hóa, bán đứt đất đai, biển đảo do tổ tiên để lại cho kẻ thù phương bắc.
CỘNG SẢN PHẢN BỘI TỔ QUỐC ĐẾN THẾ LÀ CÙNG. CÒN CỘNG SẢN THÌ CÒN QUỐC HẬN.
(Toronto, 22-4-2016)
Trần Gia Phụng