Giấc mộng Trung Hoa
Trung Quốc từng là cường quốc thế giới bằng cách xâu xé lẫn nhau và tuyên bố mình là trung tâm thế giới. Tham vọng bá chủ thế giới của người Tàu được tự thỏa mãn sau những cuộc nội chiến tàn khốc liên miên vài thiên niên kỷ, viết nên “kinh thánh” Tàu – chính là nghệ thuật “nồi da nấu thịt”. Nhưng Lịch sử chỉ cần qua những dân tộc nhỏ như Mông Cổ, Hàn, Nhật, Việt… cũng đã đủ chặn đứng và nhiều lần làm tiêu tan giấc mộng bá vương “tự sướng” đó của người Tàu, suốt hàng nghìn năm nay.
Nay, tham vọng bá chủ đó lại được hồi sinh trong hình hài giả nhân của Khổng tử khoác cờ đỏ búa liềm “mang phong thái”… Tầu, vô cùng hiếu chiến. Trung Quốc lại muốn trở thành cường quốc số 1 và bá chủ thế giới!
Nhưng kế sách cũ với “kinh thánh Tàu” là binh pháp Tôn tử nay không còn hiệu nghiệm và khả dụng nữa, vì một lý do đơn giản: Trung Quốc không phải trung tâm thế giới, cho dù 1.3 tỷ người Tầu vẫn cứ bị cộng sản Tàu bắt phải tin như thế.
Nay, để trở thành cường quốc số 1 và bá chủ thế giới, một cường quốc trước hết phải là cường quốc số 1 về quân sự nói chung và hàng hải nói riêng, để “làm chủ” trái đất – không gian sống của loài người. Cả ba cường quốc gần nhất trong Lịch sử Thế giới từng và đang là cường quốc thế giới là Tây Ban Nha, Anh rồi Mỹ, cũng đều phải đi qua con đường đó. Có nghĩa là, muốn trở thành cường quốc số một thế giới Trung Quốc cũng phải trở thành cường quốc số 1 về quân sự và hàng hải.
Con tàu Trung Quốc và những mỏ neo không thể nhổ
Tức là, “con tàu TQ” cũng sẽ phải ra khơi thống lĩnh các đại dương vốn chiếm 3/4 trái đất, chưa kể đến việc một cường quốc cũng phải có một loạt những sức mạnh cứng và mềm khác đứng đầu thế giới (mà Trung Quốc hiện nay cũng chưa có cái nào và sẽ không thể có cái nào, là: tư tưởng, kinh tế, khoa học kỹ thuật, văn hóa xã hội…).
Nhưng “con tàu TQ” hiện nay sẽ không bao giờ nhổ neo ra khơi được, bởi vì cái “trung tâm thế giới” đó, về địa chính trị, thay vì mở ra cho cả thế giới tụ về nó lại đã làm chính mình bị vây kín bởi những bức tường khổng lồ vô hình. Nói cách khác, “con tàu Trung Quốc” đã bị neo chặt bởi những mỏ neo địa chính trị-kinh tế khổng lồ tứ bề, tám hướng. Mỏ neo phía Bắc có lẽ đáng gờm nhất bao giờ cũng là nước Nga, Siberia và Mông cổ. Mỏ neo phía Đông và phía Nam do chính lịch sử Trung Quốc và Châu Á tạo nên là nhóm ba nước Nhật-Hàn-Đài loan và các nước Asean với Việt Nam và Phillipines “ương ngạnh”. Ở phía Tây, “con tàu TQ” cũng có hai mỏ neo cự lớn nhóm “khó nhai” là các nước Ấn độ- Pakistan, và… mỏ neo còn trên boong tàu là Nóc nhà thế giới Hymalaya với các dân tộc Tây tạng-Tân cương-Nội Mông vốn không bao giờ chịu thuần phục người Tàu.
Những mỏ neo khắp bốn phương tám hướng vây quanh Trung Quốc đó, không cái nào mà nước Trung Quốc cộng sản hiện đại đã và đang không từng cố sức “nhổ”, không từng cố sức chính phục, nhưng đều thất bại.
Tóm lại, “Trung tâm thế giới” vẫn bị bịt kín mọi đường ra thế giới, nên nó thực chất vẫn chỉ là một góc tối nguy hiểm của thế giới. Đó là chưa nói đến thực tế là cả phần còn lại của thế giới ngoài Trung Quốc đại đa số đều rất sợ cái “trung tâm đen tối” đó nên đều hỗ trợ và đứng sau các mỏ neo kìm giữ “con tàu Trung Quốc” trên, mà đi đầu tích cực trong việc đó tất nhiên là đương kim cường quốc số 1 thế giới – Hoa Kỳ, với vài trò… đạo diễn, tức đúng là cường quốc thế giới thực sự.
Ở đây chúng ta không nói đến những con số thực tế khách quan về tương quan lực lượng giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ mà các học giả uy tín thường đưa ra để minh họa cho việc không thể nhổ neo ra khơi của con tầu Trung Quốc đầy tham vọng. Chúng ta chỉ “miêu tả hình ảnh”, tức là nói về hiện tượng bản chất.
Những mỏ neo ở hướng thứ chín
Và chúng ta thấy, sức mạnh lớn nhất kìm giữ “con tàu TQ” hiện nay làm nó sẽ không thể “nhổ neo ra khơi” và không thể trở thành cường quốc số 1 thế giới lại nằm ở chính nó, chứ không phải những mỏ neo không thể nhổ xung quanh. Đó là Mỏ neo nội tại của Trung Quốc ở hướng thứ chín trong “Tám phương chín hướng”, ở chính “trung tâm”. Đó là những “lỗ thủng” và đó là tự trọng (quá tải, nhiều trọng lượng thừa quá) và trọng tâm lệch do “thiết kế sai” của chính “con tàu Trung Quốc” đó, sẽ làm nó “chìm tại cảng đăng ký” là “Trung tâm Thế giới”, trước khi “nó” nhổ neo.
Như vậy, ngoài những mỏ neo không thể nhổ ở tám phương xung quanh, những lỗ thủng lớn nhất và mỏ neo tự trọng và trọng tâm lệch ở hướng thứ chín của “con tàu TQ” làm nó sẽ chìm trước khi ra khơi, là:
– Hệ tư tưởng cộng sản sai lầm và tội lỗi mà TQ vẫn bám vào chỉ để duy trì quyền lực đối với 1,3 tỷ dân của mình, với “thiết kế” xã hội sai lầm, bất công, tán ác;
– Kinh tế tăng trưởng bong bóng giả tạo sẽ khủng hoảng, thiên lệch giàu nghèo và các vấn đề bất công xã hội kèm theo;
– Hủy hoại môi trường tự nhiên, môi trường sống của nhân dân Trung Hoa;
– Mẫu thuẫn sắc tộc nội bộ với các vùng miền, dân tộc, nhất là các sắc tộc lớn như Tây tạng, Nội Mông, Tân Cương…
– Khoa học kỹ thuật sao chép, không căn bản, văn hóa cộng sản nô dịch tự do và sáng tạo cá nhân… làm đạo đức nền tảng xã hội mục ruỗng, v.v…và v.v…
“Thế kỷ Trung Quốc” và cơ hội của Việt Nam
Thế giới nói thế kỷ 21 sẽ là Thế kỷ của bốn sự kiện/xu hướng lớn trong đó có sự kiện Trung Quốc, là Thế kỷ của Trung Quốc. Điều đó theo tôi là gần đúng. (Ba sự kiện/xu hướng thế kỷ kia là: Thế kỷ của Đại dương; Thế kỷ phát triển của các giá trị và sức mạnh tinh thần, phi vật chất; và Thế kỷ của Bảo vệ Môi trường Tự nhiên).
Nhưng cần nói rõ hơn về cái nên gọi là “Thế kỷ Trung Quốc”, đó là: Đầu thế kỷ 21 này loài người sẽ chứng kiến sự sụp đổ rất ngoạn mục của đế chế Trung Quốc cộng sản – sự tự đắm chìm và tan rã tại bến của “con tàu Trung Quốc vĩ đại” trước khi nhổ neo, cùng với sự tan tành của giấc mộng bá cường của cộng sản Trung quốc, chấm dứt hoàn toàn cuộc thử nghiệm cộng sản tai hại đẫm máu của loài người trên Trái đất này.
Thế cho nên, nói chính xác và cho đúng, thì thế kỷ 21 sẽ là Thế kỷ của phong trào Dân chủ trên Trái đất. Chả lẽ lại mỉa mai lấy tên là “Thế kỷ của cái chết Trung Quốc”, như sự kiện bức tường Berlin!
Trong sự kiện thế kỷ đó, Việt Nam chúng ta ở đâu? Chúng ta có mất “định hướng” không?
Cộng sản Việt Nam vốn đã tự cột chặt mình vào “con tàu Tàu” đó, chắc chắn sẽ chìm nghỉm theo con tàu Tàu, còn đâu mà đợi tìm hướng XHCN đến cuối thế kỷ như họ cuồng vọng. Chỉ hy vọng cả dân tộc ta sẽ không bị cuốn theo cơn chìm tàu cộng sản kinh hoàng sẽ xảy ra đó.
Thương thay và đáng mừng thay cho dân tộc Việt Nam, chỉ đến khi sự kiện đó xảy ra, mới có thể tự “nổi lên”– tự giải phóng mình khỏi chế độ bắc thuộc cộng sản, đã gần cả trăm năm nay!
Nhưng giá mà chúng ta (vốn tự coi mình là dân tộc khá thông minh!) biết và có thể tự “cắt dây trói cộng sản” mà sớm thoát ra từ trước! Chứ chả lẽ cứ đợi đến khi đảng cộng sản Việt Nam đạt danh hiệu những kẻ “cộng sản kiên định cuối cùng trên trái đất” rồi chúng ta mới… kiến nghị họ đừng dùng Hiếp pháp 2013 hay 2020, 2030… để tiếp tục “lãnh đạo dân tộc Việt Nam” nữa như họ dự định làm đến khoảng… cuối thế kỷ này!?
Hay chúng ta sẽ nói: Đây là Hiếp pháp CS hay hiến pháp “đểu” cuối cùng của của cộng sản áp đặt lên dân tộc Việt Nam ta!
Nếu không thế thì dân tộc Việt Nam sẽ còn đau khổ hơn nhiều và đáng bị đau khổ hơn dân tộc Trung Hoa nhiều?!
Phan Châu Thành