Kính gửi Nhạc sĩ Tô Hải,
Thưa anh,
Đọc sách của anh, tiếp tục theo dõi những bài viết của anh và nhiều lần trò chuyện cùng anh qua điện thoại, tôi nhận thấy anh xứng đáng là vị lão thành cách mạng anh hùng. Bởi vì anh dứt khoát lên án kẻ đánh lừa nhân dân đi vào con đường bán nước hại dân; trong khi lắm kẻ tay trót nhúng chàm, nhìn đất nước suy vi, dân tình khốn khổ, một mặt thì kiến nghị bày tỏ sự phản kháng mà miệng vẫn tụng câu “Bác Hồ vô vàn kính yêu”. Sợ là tâm lý rất thường tình của con người, chẳng có gì phải dấu giếm. Anh đã từng sợ, nhưng nay vượt qua nỗi sợ thì thẳng thừng lên án kẻ đã gieo rắc sự sợ hãi khiến cho cả dân tộc trở nên hèn. Anh tự thú nhận “Anh là thằng hèn” trong hàng triệu người hèn thì anh không còn hèn nữa. Một khi anh dám nói lên Sự Thật thì tâm hồn anh, xác thân anh được giải phóng. Vì ngưỡng mộ anh, hôm nay tôi ngồi viết thư này để tâm tình cùng anh về chuyện quê nhà.
Trước năm 1975, ở Miền Nam nhà văn Nguyễn Mạnh Côn viết cuốn “Đem Tâm Tình Viết Lịch Sử” bằng những bức thư gửi cho người bạn mang tên Kiên Trung, để thuật lại bối cảnh lịch sử diễn ra vào thời điểm gọi là Cách Mạng Mùa Thu. Nhờ đọc cuốn sách này, hàng hậu bối như tôi mới có sự hiểu biết về những thủ đoạn chính trị của người cộng sản. Năm 1960, nhờ đọc cuốn “Trăm Hoa Đua Nở Trên Đất Bắc” do học giả Hoàng văn Chí biên soạn và xuất bản năm 1959, tôi biết được tình hình các nhà trí thức, các văn nghệ sĩ ở Miền Bắc bị chủ nghĩa cộng sản đầy đọa như thế nào. Đặc biệt tôi ngưỡng mộ hai tác giả, một già và một trẻ, là cụ Phan Khôi khí phách qua bài tham luận “Phê Bình Lãnh Đạo Văn Nghệ” và thi sĩ Phùng Quán yêu sự chân thật qua bài thơ “Lời Mẹ Dặn.”
Tôi không phải là nhà văn chuyên nghiệp như Nguyễn Mạnh Côn, mà chỉ thuần là người lính đánh giặc để bảo vệ giá trị tự do (a freedom fighter), chẳng qua bị “lạc đường vào lịch sử” mà cầm bút viết chuyện nước non. Tự biết khả năng hạn hẹp của mình, tôi mạo muội đánh bạo kế tục con đường của nhà văn Nguyễn Mạnh Côn và noi gương hai đức tính cao quý của cụ Phan Khôi và thi sĩ Phùng Quán với ước mong rằng mình không làm hổ thẹn thanh danh ba vị dưới suối vàng và hy vọng giúp thế hệ sau mình biết được những gì đã xảy ra trên đất nước Việt Nam vào thời đại mình đã sống. Dĩ nhiên, đây không phải là chính sử hay biên niên sử, nhưng chắc chắn những ghi chép này hoàn toàn độc lập, không thuộc phe phái nào, không định kiến hay lòng thù hận.
Vốn ảnh hưởng triết lý Phật giáo, nhưng thờ phượng Ông Bà Tổ Tiên là chính, tôi tin vào luật nhân quả luân hồi. Có lẽ kiếp trước mình không khéo tu nên bị đầu thai làm người Việt Nam ở vào thời đại quỷ ám. Dân tộc ta từng bị Tầu, Tây đô hộ, nhưng chưa có thời kỳ nào khủng khiếp như cái thời kỳ có những nhà cách mạng giả danh cứu nước mang về một loại tà giáo quái ác đến kinh hồn. Tầu và Tây không làm cho ta mất bản sắc văn hóa, không áp bức dân ta xuống hàng thú vật; chỉ có con quỷ cộng sản có khả năng làm điều đó mà thôi!
Tôi đoán chừng rằng ông Hồ Chí Minh là một Con Quỷ, tu luyện lâu năm thành tinh, rồi đầu thai vào dân tộc Việt Nam, hiện hình thành một nhà đạo đức giả với mục đích đầy đọa dân ta. Anh Hải biết vì sao tôi đoán như thế không? Bởi vì một con người dù tài ba đến thế nào đi nữa cũng không thể có khả năng mê hoặc những bộ óc thông minh nhất nước ta và những bộ óc thông minh nhất thế giới từ khi còn sống cho đến khi đã chết gần nửa thế kỷ như ông Hồ. Có những nạn nhân bị đảng cộng sản do ông Hồ lập lên dẫn ra pháp trường mà mồm vẫn hoan hô Hồ Chí Minh muôn năm. Có những người lương thiện, từng hết lòng nuôi dưỡng, phục vụ kháng chiến bị Hồ Chí Minh làm nhục, rồi giết chết mà con cái họ cứ tôn vinh, thờ kính ông ta. Ví dụ, nhạc sĩ Phạm Tuyên có người cha là nhà văn hóa Phạm Quỳnh bị Hồ Chí Minh giết chết, mà sau ngày ba mươi tháng tư năm 1975 lại đặt nhạc để tung hô hung thủ giết cha mình bằng bài ca “Như Có Bác Hồ Trong Ngày Vui Đại Thắng”!
Nay ông Hồ không còn trên thế gian nữa, tội ác của ông bị phanh phui rành rành từ thư khố cộng sản ở Liên Xô, nhưng vẫn còn có những tín đồ sụp lậy ông ta, coi ông ta như một bậc Thánh. Nếu không phải là loài quỷ, ông Hồ không thể sản sinh ra một đàn quỷ con làm nhiều điều cùng hung cực ác mà dân vẫn để cho ngồi yên trên chiếc ghế thống trị. Ấy là nhờ bọn quỷ con này đặt con quỷ Hồ nằm chình ình giữa quãng trường Ba Đình như hòn đá tảng không cho dân Việt cất đầu lên nổi.
Một con quỷ thứ hai rất đắc lực phục vụ con quỷ Hồ là Đại tướng Võ Nguyên Giáp, nằm chờ chết ở bệnh viện Việt Xô, nơi dành cho cán bộ cao cấp. Anh Hải có biết tại sao tôi gọi Võ Nguyên Giáp là con quỷ thứ hai? Khi thành lập chính phủ liên hiệp, ông Hồ Chí Minh mời cụ Huỳnh Thúc Kháng – một nhà cách mạng tên tuổi – làm Bộ trưởng Nội Vụ, tức là bộ Công An ngày nay. Cụ Huỳnh chỉ là bề mặt có tính cách trình diễn đoàn kết Quốc Cộng, người phụ tá Cụ Huỳnh là Giáp, giữ chức Thứ trưởng mới là kẻ có thực quyền, có nhiệm vụ tuân lệnh Hồ Chí Minh thủ tiêu những lãnh tụ quốc gia như Lý Đông A, Trương Tử Anh, Huỳnh Phú Sổ v… v… Võ Nguyên Giáp sau đó được Hồ Chí Minh phong chức Đại tướng năm 37 tuổi, dù chưa từng trải qua trường quân sự nào và chưa từng đạt được chiến công nào, để thành lập “Bộ Đội Cụ Hồ”. Hồ thờ “quỷ giáo Mác Lê” chủ trương tiêu diệt lãnh tụ quốc gia; Giáp là tay chân thừa hành mệnh lệnh của Hồ. Ngoài nhiệm vụ thủ tiêu lãnh tụ quốc gia khi làm thủ lãnh Công An, Giáp còn là Đại tướng cầm quân, đẩy thanh niên trí thức thuộc gia đình tiểu tư sản trong “Bộ đội Cụ Hồ” vào các mặt trận ác liệt nhất nhằm nướng cho kỳ hết giai cấp tư sản trong kế hoạch “đào tận gốc, trốc tận rễ”. Đại Hội 10 năm 2006, cả thế giới đã lên án cộng sản phạm tội ác chống nhân loại, Võ Nguyên Giáp dù tay nhúng vào máu hãm hại hàng triệu thường dân vô tội, không hề tỏ ra ăn năn, sám hối, lại còn ca ngợi những thành tích vẻ vang của Chủ nghĩa Xã hội.
Trên đường Nam tiến, tổ tiên ta có lẽ đã giết hại nhiều dân tộc như Chàm, Thủy Chân Lạp, Khmer … cho nên con cháu đời này bị lũ quỷ hiện hình người, có nhiều ma thuật để trả thù, như các cụ ta đời trước đã dạy: “Đời Cha ăn mặn, đời Con khát nước”? Không phải tôi nghĩ quẩn hay loạn trí đâu, anh Hải. Tôi quả quyết tin rằng chỉ loài quỷ mới có khả năng làm tiêu tan văn hóa của một dân tộc với bốn ngàn năm văn hiến, biến cả một đất nước thành “Đêm Giữa Ban Ngày”. Đêm là bóng tối, là môi trường cho quỷ dữ lộng hành. Vì vậy con quỷ cộng sản phải làm cho cả dân tộc u tối bằng cách thi hành chính sách bưng bít thông tin để ngu dân. Hễ ai nói lên Sự Thật là chúng ra tay sát hại ngay!
Muốn chống lại quỷ, ta phải đưa ánh sáng vào nơi tối tăm. Ánh sáng đó là gì? Là Trí Tuệ, là Sự Thật, là Dũng Cảm. Thập niên cuối của thế kỷ trước, ông Hà Sĩ Phu đã dùng ba vũ khí đó để chống lại quỷ. Ấy là ông dùng trí tuệ để dẫn dắt đám quỷ sứ đang lộng hành ra khỏi vũng lầy. Ông lấy Sự Thật từ thực tiễn ba quốc gia có lãnh thổ bị chia đôi như Đức quốc, Triều Tiên và Việt Nam thì cái nửa thuộc phe “tư bản dẫy chết” có tự do hơn, cơm no áo ấm hơn, năng suất sản xuất cao hơn; còn cái nửa thờ tà giáo cộng sản thì như thể là địa ngục trần gian để chứng minh. Cái dũng cảm của ông Hà Sĩ Phu là dám ví cộng sản là loài ký sinh sống bám vào lòng yêu nước của nhân dân. Tiếc thay cái ánh sáng của nhà trí thức Hà Sĩ Phu chỉ le lói, không được các nhà trí thức khác phụ họa để tăng cường độ sáng, nên ông bị tù đầy, bị quản chế. Ông Hà Sĩ Phu đã không dồn quỷ vào chân tường. Ông dành cho quỷ một lối thoát. Ông tạm chấp nhận cái luận điểm của quỷ phô trương rằng nhờ chủ nghĩa cộng sản mà Việt Nam có thể đánh Tây đuổi Mỹ giành độc lập. Ông bảo rằng thôi được, các ông bảo thế thì ta tạm tin như thế. Nhưng dùng thuyền để sang sông được rồi, tại sao không bỏ thuyền xuống mà đi cho thoải mái, lại cõng cái thuyền ấy trên lưng để đi lom khom chả giống ai? Chính vì cứ cõng cái thuyền trên lưng (nhất định không bỏ Điều 4 Hiến pháp) nên tập đoàn quỷ Việt Nam cứ phải đi lom khom trước giặc thù Phương Bắc và bắt nhân dân cả nước cũng phải đi lom khom như mình!
Anh Tô Hải thân mến,
Xin lặp lại: Tôi đánh giá anh là nhà cách mạng lão thành số một vì không những anh dám tự xác nhận mình là thằng hèn, nhưng anh dám chống gậy đi biểu tình cùng với giới trẻ chống lại Trung Cộng chiếm Hoàng Sa, Trường Sa. Còn các ông “quyết tử để dân tộc quyết sinh” thì trốn biệt tăm, biệt tích! Anh đã thẳng thừng kết tội Hồ Chí Minh trên giấy trắng mực đen. Thế kỷ trước tôi phục Hà Sĩ Phu, thế kỷ này tôi phục anh. Trông gương anh, tôi không hiểu sao các anh hùng quyết tử một thời còn dám tự xưng mình là lão thành cách mạng? Họ không đáng là hậu duệ của luật sư Cù Huy Hà Vũ; chứ đừng nói là bậc trưởng thượng!
Tổ tiên mình linh thiêng lắm anh Hải ạ! Nhà Trời phái xuống xứ sở mình một cô gái nhỏ nhắn tên là Phạm Thanh Nghiên dám ngồi nhà ôm tấm bảng “Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam” để phản kháng tại gia. Cô gái biểu dương lòng yêu nước bằng một hành động rất hiền hòa, bị tập đoàn ma quỷ bắt bỏ tù. Thế mà cả nước không ai biết cô là người của Nhà Trời phái xuống để bắt chước noi gương cô nhằm phản kháng thụ động để tê liệt bô máy cai trị. Tiếp theo, một vị Bồ Tát xuất hiện. Đó là tù nhân Trương văn Sương được ví như một Nelson Mandela. Trương văn Sương bị quỷ cộng sản bỏ tù chung thân, được quỷ tạm thả ra một năm để tự lo chữa bệnh tim, rồi sau đó phải vào ở tù tiếp. Thế mà một con người đang bệnh hoạn, ốm yếu ngồi giữa Saigon dám lên án cộng sản là kẻ có tội với dân tộc Việt Nam, nhưng sẵn sàng bao dung tha thứ vì ai cũng có thể phạm vào lỗi lầm. Ông khuyên: “Người Việt phải biết thương yêu người Việt”. Tôi nghĩ ông Trương văn Sương đúng là vị Bồ Tát tái sinh. Anh Hải biết tại sao không? Bởi vì ông Sương có cha là người Trung Hoa, mẹ là người Khmer. Nghĩa là về huyết hệ, ông Sương không phải là người Việt Nam, ông chỉ sinh trên đất nước Việt Nam. Vị Bồ Tát đã lấy lượng bao dung mở một lối thoát sám hối mà không thể cảm hóa được bọn cầm quyền. Điều đó chứng tỏ tập đoàn cai trị là quỷ, chứ đâu phải người?
Chưa hết! Trời còn cử ra một nhân vật khác để cứu dân Việt Nam. Đó là luật sư Cù Huy Hà Vũ. Anh tưởng rằng tôi nói nhảm à? Tổ tiên ta muốn dân ta giác ngộ, sám hối thì mới mong thoát ra cái họa bị quỷ ám. Ông Cù Huy Hà Vũ là con đẻ của nhà thơ Huy Cận và cũng là con nuôi của nhà thơ Xuân Diệu. Hai nhà thơ thời tiền chiến này được cả nước yêu chuộng, nhưng lầm đường lạc lối vị bị con quỷ cộng sản dụ dỗ. Hai nhà thơ dùng khả năng thiên phú của mình đã góp sức với quỷ làm mê hoặc lòng người, giúp cho quỷ lên ngôi. Nay Trời Phật bắt con của hai người phải có hành động sám hối. Lâu nay người ta ca tụng ông Hà Vũ bênh vực dân oan Cồn Dầu, bảo vệ di tích văn hóa Huế, kiện Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng mà người ta không nói đền cái việc ông Hà Vũ đòi nhà cầm quyền làm lễ truy điệu và dựng bia tưởng niệm các anh hùng Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa can trường chiến đấu chống lại bọn bành trướng Trung Cộng vào năm 1974. Lời đòi hỏi của luật sư Cù Huy Hà Vũ có một tầm chiến lược rất cao mà nhà cầm quyền vì mê muội bạc tiền, công danh nên không nhận ra đã đành, nhưng các nhà trí thức, các vị lão thành cách mạng không nhìn thấy tầm chiến lược đó thì thật là đáng trách.
Thưa anh Tô Hải,
Tà giáo cộng sản luôn luôn giương cao ngọn cờ chính nghĩa để thu phục lòng người. Khát vọng của nhân dân Việt Nam dưới gót giày xâm lược của Thực dân Pháp là được độc lập, tự do và hạnh phúc. Nhờ núp dưới khẩu hiệu đó, cộng sản đã động viên toàn dân không tiếc máu xương. Giương cao ngọn cờ “Giải phóng Miền Nam”, cộng sản đã chiếm được Miền Nam, nhưng hành động của kẻ chiến thắng còn tàn ác hơn quỷ dữ: đẩy dân ra biển, lùa dân lên rừng để chiếm đoạt của cải! Đánh tư sản mại bản tan hoang. Trong đầu óc người cầm quyền và trong não trạng của thành phần gọi là cách mạng lão thành vẫn coi chính quyền Miền Nam là ngụy quân, ngụy quyền, đầy tớ Đế quốc Mỹ. Tội ác của cộng sản gây ra sau khi xâm chiếm Miền Nam được ông Hà Vũ yêu cầu Đảng sám hối bằng hành động tuyên dương chiến sĩ Hải Quân Việt Nam là anh hùng cứu nước để hòa giải hòa hợp nhằm đoàn kết toàn dân chống lại giặc thù Phương Bắc. Tầm chiến lược cao của ông Hà Vũ là điểm đó.
Cuối thế kỷ trước, căn cứ vào thực tiễn, ông Hà Sĩ Phu kết tội cộng sản là loài ký sinh sống bám vào lòng yêu nước. Đầu thế kỷ này, cũng căn cứ vào thực tiễn, ông Cù Huy Hà Vũ xác nhận rằng quân dân Miền Nam anh hùng, đã noi gương tiền nhân dám đương đầu chống lại Tầu Cộng mạnh hơn mình; trong khi đó cộng sản luôn luôn vỗ ngực tự cho rằng “khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng” thì lại quá ươn hèn nhu nhược. Đòi hỏi của ông Hà Vũ xây đài tưởng niệm chiến sĩ Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa là nhìn nhận Miền Nam yêu nước, Đảng hãy xóa bỏ lằn ranh Quốc Cộng và trở về đạo lý dân tộc, cùng nhau đoàn kết diệt kẻ thù chung và xây dựng đất nước trong tình thương yêu giống như Bồ Tát Trương văn Sương nhắn nhủ: Người Việt Hãy Yêu Thương Người Việt. Năm 2010, phụ họa theo lời yêu cầu của Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ, tôi gửi một bức thư cho nhà cầm quyền Việt Nam qua cơ quan ngoại giao của họ ở Hoa Kỳ, đề nghị Nhà Nước cung cấp một chiến hạm nhân Ngày Rằm Tháng Bảy lễ xá tội vong nhân, để chở thân nhân các chiến sĩ Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa chống Trung Cộng trong trận hải chiến năm 1974 và thân nhân chiến sĩ Hải Quân Nhân Dân chống Trung Quốc năm 1988 ra Hoàng Sa làm lễ truy điệu các chiến sĩ đã bỏ mình vì nước. Tôi dù là lính Không Quân, cũng sẵn sàng tháp tùng chiến hạm. Đảng Cộng sản Việt Nam vẫn giữ im lặng.
Tôi từng viết thư đề nghị nhà cầm quyền Việt Nam thành tâm thực hiện đoàn kết dân tộc bằng những hành động cụ thể (chứ không phải bằng Nghị quyết 36) thì người Việt hải ngoại sẽ bỏ qua quá khứ phạm tội ác của họ. Khối chất xám và tài chánh của người hải ngoại sẽ là nguồn lực giúp cho nước Việt Nam mau chóng trở thành con tiểu long của Châu Á. Bằng cớ là Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ dù là con đẻ và con nuôi của công thần chế độ mà chỉ cần kêu gọi nhà cầm quyền dựng tượng đài kỷ niệm chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa thì đã được hầu hết đồng bào hải ngoại lên tiếng ủng hộ. Có người đòi về Việt Nam biện hộ cho Cù Huy Hà Vũ trước tòa. Anh có thấy đấy chính là phía thua trận đã sẵn sàng xóa lằn ranh Quốc Cộng giữa người Việt quốc gia và Cù Huy Hà Vũ? Đảng cầm quyền bỏ tù Cù Huy Hà Vũ vì họ không muốn hòa giải hòa hợp với người quốc gia yêu nước, nhân dân Việt Nam có thấy không?
Nếu dân tộc ta chịu thức tỉnh để nhận ra tín hiệu từ Trời Phật gửi xuống thì mỗi người Việt phải là một Phạm Thanh Nghiên, một Trương văn Sương hoặc một Cù Huy Hà Vũ. Ai là người sẽ khởi xướng tự biến mình là Phạm Thanh Nghiên, là Trương văn Sương, là Cù Huy Hà Vũ, nếu không phải là các nhà trí thức, các cách mạng lão thành? Tôi tin chắc rằng cộng sản sẽ bó tay, không cách nào có thể bỏ tù hết 80 triệu con người nếu toàn dân ta dám noi gương các vị anh hùng vừa nêu. Tôi không đồng ý với người anh thúc bá – Hùm Xám Đặng văn Việt – gửi đơn khắp các cơ quan để xin phục hồi danh dự cho song thân mình. Mới đây, đọc thư của ông anh mình trên trang Bauxite-VN, tôi hoàn toàn thất vọng.
Năm ngoái, nhà văn Trần Mạnh Hảo viết bài tham luận “Chỉ có sự thật mới giải phóng con người, giải phóng văn học và đất nước” được nhiều độc giả quốc nội hải ngoại tán thành và khen hay. Bài tham luận đó cho đến nay vẫn còn được nhiều người nô nức phổ biến cho nhau đọc. Điều đó chứng tỏ ai cũng quý SỰ THẬT. Vậy tôi sắp sửa nói lên sự thật này thì liệu người nghe có thấy khó chịu? Nhóm chủ trương trang mạng Bauxite-VN tự nhận mình là những nhà trí thức phản biện. Liên tiếp mấy năm liền, các vị đã viết kiến nghị gửi lãnh đạo Việt Nam, được nhiều người tên tuổi ký vào để xin việc này việc nọ. Nhưng không lần nào được lãnh đạo đếm xỉa, các kiến nghị đều bị ném vào sọt rác! Sự khinh thường của người cầm quyền đến nước này là tột độ.
Theo tôi, viết đơn như anh Đặng văn Việt xin Đảng phục hồi danh dư song thân hoặc viết kiến nghị xin nhà cầm quyền ngưng dự án khai thác Bauxite ở Tây Nguyên như các nhà trí thức phản biện đã làm, là một cách hợp thức hóa cho Nhà Nước Cộng Sản có vị thế chính đáng (legitimacy) trong việc cai trị. Cộng sản tự nhận họ là chính quyền nhân dân là một sự tiếm dụng danh nghĩa, bởi vì họ dùng thủ đoạn chính trị và bạo lực để cướp chính quyền; chứ họ không hề cho người dân dùng lá phiếu để lựa chọn. Đáng lý ra sau nhiều lần gửi kiến nghị mà đều bị coi khinh thì người trí thức không nên kiên nhẫn làm việc đó nữa. Rồi đây kiến nghị xin tha Cù Huy Hà Vũ cũng sẽ bị nhà cầm quyền ném vào sọt rác.
Giá như các nhà trí thức viết một bản cáo trạng có nội dung tương tự như sau, để ai đồng ý thì ký vào:
“Chúng tôi – những cách mạng lão thành, những nhà trí thức – cực lực lên án việc Đảng Cộng sản Viêt Nam bỏ tù Tiến sĩ Luật Cù Huy Hà Vũ về tội âm mưu lật đổ Chính quyền Nhân dân là vô căn cứ, trái với quyền làm người của một công dân yêu nước được quốc tế xác nhận, bởi vì dưới ách cai trị của cộng sản, Việt Nam chưa hề có Chính quyền Nhân Dân.
Chúng tôi – những cách mạng lão thành, những nhà trí thức – cực lực lên án việc Đảng Cộng Sản Việt Nam nhượng đất nhượng biển, cho ngoại nhân khai thác Bauxite ở Tây Nguyên, khai thác rừng đầu nguồn mà không cho dân biết, dân bàn, dân kiểm tra là hành động bán Non Sông của Tổ tiên để lại…”
Đó mới là khẩu khí của người tự nhận mình là cách mạng lão thành từng dám quyết tử để thế hệ sau quyết sinh, của nhà trí thức dám đứng về phía kẻ bị đàn áp, bị bóc lột để đòi quyền làm người. Tự do không thề xin mà có! Nếu các vị cách mạng lão thành không có cái dũng của Tô Hải, vẫn còn bám vào thần tượng Hồ Chí Minh để thờ, còn coi quân dân Miền Nam là ngụy, là phản động; và nếu các nhà trí thức không có cái dũng của Hà Sĩ Phu ở cuối thể kỷ trước dám coi cộng sản là ký sinh trùng hoặc cái dũng của Cù Huy Hà Vũ ở đầu thế kỷ này công khai xác nhận quân dân Miền Nam anh hùng đã oanh liệt chống lại giặc thù truyền kiếp Phương Bắc thì nước Việt Nam sẽ còn ngụp lặn trong vũng lầy. Các nhà cách mạng lão thành trót bị ma đưa lối quỷ đưa đường, tham gia vào cái đảng của tội ác thì nay nên quỳ xuống xin lỗi quốc dân. Các nhà trí thức phải có cái dũng như người tù kiệt xuất Trương văn Sương ngồi giữa Saigon mà ngang nhiên kết tội cộng sản. Tôi không viết bài phê bình nhà toán học Ngô Bảo Châu như một số người, vì xét cho cùng, anh ta đáng thương hơn đáng trách, vì bộ óc thông minh xuất chúng đó trót sinh ra trong chế độ … của quỷ! Cách mạng lão thành “quyết tử”, các nhà trí thức còn viết kiến nghị xin xỏ thì không thể đòi hỏi gì hơn ở người trẻ Ngô Bảo Châu!
Thưa anh Tô Hải quý mến,
Bộ máy tuyên truyền cộng sản dùng phương pháp nhai đi nhai lại sự dối trá khiến cho người nghe riết thì tưởng là sự thật. Thực chất họ là tay sai Nga Tầu, nhưng ngụy trang là anh em đồng chí. Họ miệt thị lãnh đạo Miền Nam là bè lũ Nhu Diệm, Thiệu Kỳ làm đầy tớ cho Đế quốc Mỹ với mục đích bôi nhọ chính nghĩa của người Miền Nam và giành chính nghĩa giải phóng dân tộc về phía họ. Thực tế đã cho toàn dân thấy rõ Đảng Cộng Sản là kẻ bán nước. Và sử sách để lại chứng tỏ Tổng thống Ngô Đình Diệm là người yêu nước tôn trọng chủ quyền quốc gia, nhất định không để quân đội Hoa Kỳ hiện diện trên đất nước Việt Nam. Tôi đã gửi cho anh xem bức thư của bà Đặng Tuyết Mai – nguyên phu nhân cựu Phó Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa Nguyễn Cao Kỳ – nay đã ly dị, viết cho tôi thì anh thấy rõ cung cách ứng xử của lãnh đạo Miền Nam đối với Hoa Kỳ ra sao. Trong một bức thư ngắn ngủi, bà Đặng Tuyết Mai không thể kể ra hết những sự kiện mà người chồng cũ của bà được Đồng Minh không những chỉ có Hoa Kỳ mà còn có cả lãnh tụ của các nước như Úc, Tân Tây Lan, Đài Loan, Đại Hàn, Mã Lai, Phi Luật Tân… kính trọng lãnh đạo Miền Nam như thế nào. Bà Đặng Tuyết Mai đang ở Saigon, ai cũng có thể đến để hỏi cho rõ ngọn ngành, chứ không cần đợi đến lúc bà xuất bản cuốn hồi ký. Chẳng hiểu trong hàng ngũ Tướng lĩnh trẻ cộng sản có sản sinh ra nổi một Nguyễn Cao Kỳ đầy nhiệt tình yêu nước thương dân, trong sạch, có nhân cách lãnh đạo để dân không khinh, để ra tay cứu nước?
Phương cách cai trị của Đảng Cộng Sản Việt Nam là dùng mánh mung, tiểu xảo, thủ đoạn từ đối nội đến đối ngoại. Họ không tuân thủ chính luật lệ do họ đặt ra. Nhân dân trong nước căm ghét họ vì cái tội nói dối; thế giới khinh khi họ vì tội đưa tay ký kết chấp nhận luật chơi quốc tế, nhưng vẫn có hành vi côn đồ đối với nhân dân. Tập đoàn thống trị cộng sản chắc chắn phải sụp đổ vì ngay trong nội bộ đã cho ta thấy mầm chia rẽ. Cái nguy cho đất nước là người cộng sản mang tâm lý không ăn được thì đạp đổ, nên họ nhất quyết không cho một tổ chức nào thành hình để chuyển nhượng quyền lực một cách êm thắm. Do đó, sự sụp đổ của cộng sản sắp tới đây sẽ vô cùng ghê gớm, vì ông Ba Tầu ở Phương Bắc chắc chắn sẽ nhẩy vào ăn có. Nghĩ tới ngày đó, tôi vô cùng lo lắng. Vì vậy ngày đêm tôi cầu mong sẽ có một vị Tướng cộng sản đang cầm quân bỗng nhiên được Trời Phật thanh tẩy để trở thành một vị Thánh Gióng, một Quang Trung Nguyễn Huệ … Ngoài ra, hết thuốc chữa rồi anh Tô Hải ạ!
Xin anh hãy cố gắng giữ gìn sức khỏe để viết những bài viết thức tỉnh các vị lão thành cách mạng cùng thời với anh.
Trân trọng,
Bằng Phong Đặng văn Âu