Ngọn đuốc Olympic vừa tắt sau đêm Chúa Nhựt 12 tháng 8 2012 vừa qua. Sau 15 ngày mê say với thể thao, với điền kinh. Những đêm ngủ khuya, những ngày dậy sớm ngồi ôm mãi miết chiếc máy truyền hình, theo dõi thưởng thức, ái mộ những thành tích các lực sĩ, theo dõi khâm phục chẳng những các lực sĩ nước người như Pheps, như những Usain Bolt, – tôi vẫn mê điền kinh – tuổi trẻ mê thi chạy nửa bền 400, 800 thước – ủng hộ và sung sướng với những thành tích lực sĩ gà nhà, như Lucie Décosse hay Teddy Riner, tuy trên 100 kilô vẫn sử dụng tài tình cú đòn chơn số 7 uchi-mata – đòn ruột của mình khi nhỏ – hay mê đội banh « thủ cầu – Hand ball» Pháp, đôi bóng rổ nữ Pháp tươi trẻ vui vẻ với cô bé Dumerc với những cú sút ba điểm tài tình…
Hôm nay tỉnh mộng, mình phải tỉnh mộng, ngồi đọc lại tình hình thế giới, tình hình đất nước 15 ngày qua : Syrie vẫn còn giết nhau, dân quân phiến loạn có chánh nghĩa chống độc tài đấy vẫn không được sự ủng hộ của toàn thế giới, vì vậy còn bị tàn sát, ! Nhưng quân đội chánh quyền nhà độc tài Bachard El Hassad, với xe tăng, với súng lớn và cả máy bay vẫn chưa lấy lại phần thắng. Và Liên hiệp Quốc đại diện lương tâm loài người đành phải bó tay, thế giới bó tay đã đành, Liên hiệp Ả rập, những người đồng tôn giáo, cựu bạn với Hassad cũng bó tay, chỉ vì hai anh Nga và Tàu đồng Vêtô « Mậu – Niet » cấm tất cả thế giới không được can thiệp và không được ai can thiệp bằng vũ lực. Chỉ còn đường ngoại giao, thương thuyết, tốn tiền, hao lực chả nên cơm cháo gì – hết ông Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc đương nhiệm Ban Ki –Moon, đến ông cựu Tông thư ký LHQ Kofi Annan cũng đành bó tay. Trong khi đó tình hình Cận Đông và Trung Đông, vẫn chưa ổn định, vì Syrie, hay nhờ Syrie, thiên hạ quên đi căng thẳng biên giới giữa Ai cập và Do thái cùng nhóm Palestiens Hamas…Người Palestiens đang sống ở những vùng gọi là tạm chiếm, vẫn tiếp tục bị tạm chiếm, dân Israël, vì sự sống còn của mình, vẫn thừa cơ hôi, xây cao, xây dài thêm bức tường « an toàn », xây thêm vài khu « thuộc điạ » cho di dân đi lập nghiệp, chiếm đất, mở vòng đai an toàn chiến lược… ! Ai cũng có lý cả. Người Palestiniens có lý của người Palestiniens, người Do thái – Israël có lý người Do thái.
Người gốc Việt chúng ta sống ở Hải ngoại, với cuộc sống trước mắt theo dõi tình hình kinh tế và chánh trị đất nước mình đang cư ngụ, mình là công dân, sau đó khi rãnh rỗi, hưu trí mới nghĩ đến đất nước quê hương gốc.là đất nước Việt Nam của mình e có ngày cũng giống như Palestine. Dân Palestine sồng trên phần đất cho rằng của người Palestine, có chánh phủ, công quyền do người Palestine lãnh đạo, nhưng thật sự người dân Palestine có thật sự làm chủ đất nước mình khôn ? Nói như vậu để nghĩ đến thân phận người dân Việt Nam và đất nước Việt Nam, và đặt lại câu hỏi chủ quyền Việt Nam thuộc về ai ? về người dân Việt Nam, hay thuộc về Đảng Cọng sản quốc tế dưới quyền lãnh đạo của Đảng Cọng sản Tàu ?
Bỏ quên Việt Nam quê hương thân yêu 15 ngày qua, – vì lo xem Thế vận Hội – khi quay lại, nhìn lại quê hương Việt Nam : người dân Việt Namgiới bình dân, vẫn ngày ngày … ráng kiếm sống trong cái ồn ào, cái hổn độn đầy bụi bặm của Sài gòn, của Hà nôi, cái cực khổ của miền quê. Theo dõi tin tức các bloggers, vì đấy là những người có lòng, có tinh thần thương yêu Việt Nam, lo lắng cho Việt Nam… nhưng tiếc quá ! chỉ là một thiểu số trong nước, … và …. Và cũng là những người thuộc hạng trên trung lưu, có tiền, có của, sắm được cái điện thoại, mua được cái laptop, thuê được cái mạng điện tử, và có dư thì giờ, không phải lao động, chạy kiếm cơn hằng ngày, … nhàn rỗi để viết blog… để đòi hỏi, kêu gào tuyệt vọng đòi được quyền tự do được nói, quyền tự do được yêu nước… được tự do nói đền hiểm họa Tàu, đòi quyền phản đối đả đảo Cọng sản Tàu, đả đảo chủ thuyết Đại Hán, người dân Việt Nam ngày nay chưa đòi hẳn cải cách, chưa đòi hẳn quyền dân chủ, chỉ đòi công bằng, công lý, chỉ bất mãn vì bạo hành, chỉ bất mãn vì những đối xử hung bạo của công an, bất mãn vì tham nhũng, chỉ đòi tân trang cải tổ … guồng máy thôi !
Nhưng rồi sẽ có một ngày, người dân Việt Nam sẽ bước thêm một bước nữa, vì đã quá mệt mỏi chờ đợi một thay đổi nảo trạng, một thay đổ thay đổi hướng cầm quyền, sẽ xuống đường biểu tình, từ bất bạo động sẽ bước qua bạo động thay đổi đòi hỏi Người cầm quyền, Nhà cầm quyền và cả Đảng cầm quyền.
Nhưng, trước những dấu hiệu đó, trước những đòi hỏi hợp hiến, hợp pháp ấy, các quan đầu nảo lãnh đạo đầu đàn con tàu Cọng sản cầm quyền vẫn phè phè …vẫn tà tà … cầm quyền. Tìm mọi cách để cầm quyền : nối dối để cầm quyền, mị dân để cầm quyền và nếu cần, đàn áp dân để cầm quyền. Khó khăn quá thì dùng chiêu mị dân, xuất ngoại, giả vờ, giả bộ đi ngoại giao « câu giờ » với Tàu, ve vãn với Mỹ, chui lòn với Nga. Cái chiêu xuất ngoại ngày nay được sử dụng đến chổ thượng thừa. Luyện cái nảo trạng « vọng ngoại » đến cao độ, bằng tuyệt chiêu « xuất ngoại tham quan, học hỏi » ! cái gì cũng tham quan học hỏi – đem vài lực sĩ góp mặt với Thế vận Hôi mà cần đến một phái đoàn đông gấp ba, « tham quan học hỏi », – không mang về một huy chương nào, nhưng cũng được học hỏi … cái thua, cái yếu, cái dỡ !. Kinh tế Việt Nam đang xuống dốc, các Doanh nghiệp Quốc doanh, chủ lực của nền công nghiệp Xã hội chủ nghĩa đang thua lỗ đậm đề ! Những Vinashin, Vina xiết gì gì đó đã đành, vì đó là những công nghiệp không cần thiết – đóng tàu ? – nhưng nay đến cả những công ty khai thác cái cốt lỏi, cái sống còn của một nền kinh tế quốc gia, đất nước như Công ty Điện lực Miền Nam, hay Sở Giao thông Thành phố …cũng thua lỗ cả triệu dollars ! Nhưng lý do viện cớ của lỗ lã rất ư nực cười, lỗ lã không phải vì kỹ thuật quản lý kém, hay kỹ thuật công nghệ kém, hay vì nạn tham nhũng mà …vì … thiếu học hỏi, kinh nghiệm (sic), vì vậy… cần xuất ngoại học hỏi, … vì vậy có sẳn một chương trinh dài hạn từ đây đến cuối năm, sẽ gởi 200 Tổng/Phó giám đốc, kỹ sư… « đi tham quan nước ngoài » – Tuyệt chiêu ! Vừa chạy tội, vừa cha con dắt nhau đi du ngoạn vô thưởng vô phạt ! Ngành Giao Thông miền Nam thua lỗ, vì kém cỏi ? vì vậy các kỹ sư giám đốc « phải » tham quan qua Paris, thuê du học sanh ( người Việt Nam biết tiếng Pháp, vì kỹ sư và giám đốc Việt Nam thường là đệ tử Uất trì Cung, hãnh diện chỉ biết nói tiếng Việt, hổng thèm học ngoại ngữ) dắt đi « tham quan » ….các hầm métro xe điện ngầm Paris – ngành giao thông mà, hay tháp Eiffel, hay điện Versailles và nhà thờ Saint Michel trên núi, vùng Normandie … thỉnh thoảng cũng cùng các bà nôi trợ đi cùng phái đoàn (vì đi tham quan Paris, ăn uống, không hạp miệng ? quá « nguy hiểm » ? nên phải đem các bà xã theo lo, để các bả lo cái ăn cái uống « bồi dưởng » chăm sóc sức khoẻ !) « tham quan » Galeries La Fayette, mua vài « mẫu – échantillons » khăn choàng Hermès, xách tay Vuitton, » hoặc mua « mẫu » cho các ông chồng vài cái áo thung polo « Cá sấu Lacoste » để khi về Hà nôi, cũng ra sân tennis, hay sân golf góp mặt với người.
Ngao ngán thay ! (Không cần trích dẫn nguồn, các độc giả cứ theo dõi những tin tức trong nước thì biết cả).
Đó chỉ tả cái cảnh lo âu và sanh hoạt thường nhựt của các quan và tình hình kinh tế được báo chí trong nước cho biết. Còn sự thật ?. Còn sự thật của đời sống người dân ? và người công nhơn ? Theo tin tức trong nước cho biết xăng nay ( tháng 8 nầy) đã lên đến 25,000 đồng một lít, nghĩa là 1 euro một lít, một lít xăng chạy trung bình độ 50/60 kilomét, đủ sử dụng cho một ngày đi lại. Một dỉa cơm ăn no giá từ 50, 000 đến 80,000 đồng. Thử tính một anh công nhơn mỗi ngày cần hai dỉa cơm – cứ cho 50,000 là giá trung bình đi là 100,000 đồng, cộng với 25,000 đồng tiền xăng là 125,000 tức là khoảng 4 euros hay 5 dollars một ngày. Và đồng lương ngày nay thì chỉ cở 2/3 dollars một ngày thôi ! Sự mất cân bằng về khả năng thu nhập và sức tiêu thụ của người dân, đó là thảm trạng người dân Việt Nam !
Cuộc sống tối thiểu (125,000X30) cần 3 triệu đồng = 120 euros. Mức lương nay chỉ độ 1 triệu dến 1 triệu ruởi. Chưa kể tiền nhà, điện nước, vợ phải lo phần vợ, nhưng còn con đi học ? Nếu cộng chi phí tất cả, mỗi gia đình người Việt Nam 2 vợ chồng 1 đứa con thôi, đã cần đến 3 triệu X2,5 người = 7/8 triệu đồng VN mới thật sự vừa đủ sống. Nhưng dân Việt Nam vẫn sống ! mầu nhiệm thay ! Cá nhơn chúng tôi, người viết vẫn ngưởng một cái sức sống và cái sức chịu đựng của người dân Việt Nam.
Vì vậy mặc dù Tàu Cọng nó đã chiếm hẳn Hoàng Sa, mặc dù ở Trường Sa, anh Tàu Cọng sản chủ nghĩa đồng minh với cả anh Tàu Quốc dân Đảng, Tam Dân chủ nghĩa Đài Loan cũng đang nhứt tâm, nhứt trí hè nhau « bề hội đồng » xâm chiếm các hải đảo. Mặc một số hay toàn thể ? người gốc Việt tỵ nạn hải ngoại có lo lắng, phản đối, đả đảo, la ó, lobby với Mỹ, với Âu Tây và được các chánh phủ các quốc gia bạn hưởng ứng tiếp hơi phản đối, mặc một số người dân trong nước có ý thức, xuống đường biểu tình phàn đối mặc dù vẫn bị Công an Cọng sản đàn áp, tất cả cũng chỉ là những tiếng kêu trong sa mạc ! Tàu vẫn ngoan cố, tung dàn tàu đánh cá có vũ trang xâm chiềm Biển đông, thành lập Huyện Tam sa, va kêu ngoậi quốc vào đấu thầu khai thác dầu 9 lô thuộc chủ chủ quyền, tại vùng duyên hải Việt Nam. Và Đảng Cọng sản Việt Nam im mồm, ngậm bồ hòn làm ngọt, ngậm miệng ăn tiền, đại bộ phận quần chúng Việt Nam cũng vẫn phải lo kiếm sống hằng ngày ! Nghèo rớt mồng tơi lấy sức đâu mà Chông Tàu.
Đại bộ phận người dân Việt Nam đã bị Đảng Cọng sản Việt Nam làm tê liệt lòng yêu nước và sức đề kháng chống Tàu. Bằng chánh sách bần cùng hóa, nô lệ hóa ! Biến người dân thành những kẻ « nô lệ » cuộc sống kiếm cơm hhàng ngày, nhờ như vậy đảng giữ được ngai vàng, nhờ như vậy, đảng củng cố địa vị đảng cầm quyền. Đảng Cọng sản Việt Nam đã tước khí giới, tước cái vũ khí là lòng yêu nước của dân tộc Việt Nam, tịch thu cái lòng ái quốc của người Việt Nam… Dân Việt Nam muốn độc lập lắm chứ, ! muốn chỉ xài và sử dụng hành hóa Việt Nam lắm chứ ! nhưng chánh sách kinh tế của đảng cầm quyền không cho phép ! Chấp nhận ăn hàng độc, chấp nhận uống nước dơ, chấp nhận xài đồ Tàu dỏm, vì không còn lựa chọn nào khác ! Biết hàng hóa Tàu sẽ giết hàng hóa mình nhưng vẫn xài hàng Tàu, vì không còn lựa chọn nào hết ! Ngày nay vì sanh tồn cá nhơn, sanh tồn gia đình vẫn còn tí tí hy vọng, nên phải ngậm miệng đó thôi !. Nhưng khi sanh tồn cá nhơn, sanh tồn gia đình không còn nữa, khi cần phải hợp quần lại để tìm cái sanh tồn dân tộc, khi nào cái không gian sanh tồn bị xâm chiếm hẳn, thì Đảng Cọng sản Việt Nam hãy coi chừng ! Đảng Cọng sản Tàu phải coi chừng ! và cả nhơn dân Tàu cũng phải coi chừng.
Lịch sử Việt Nam đã chứng minh, chịu đựng 1000 năm vẫn không mất gốc. Hai Bà Trưng, Bà Triệu, Ngô Quyền, Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Quang Trung đã làm được !… phá Tống, bình Nguyên, đánh Minh, đuổi Thanh… thì xá gì không phá được một Đảng Cọng sản Tàu, người dân Việt đã chứng minh qua lịch sử, rồi cũng sẽ chứng minh, đánh được, đuổi được Tàu Cọng ..Lê Chiêu Thống ngày xưa, Đảng Cọng sản Việt Nam ngày nay cũng chỉ tồn tại được một thời thôi. Rồi cũng phải chui ống đồng đi tỵ nạn đất Hoa Nam !
Người Việt Nam bổn tánh rất ôn hòa, « một câu nhịn chín câu lành », lúc nào người mình cũng muốn ôn hoà, giữ thái độ, chọn con đường trung dung, ngoại giao, hòa hoản. Nhưng nếu người dân Việt bị ép quá, cần đánh nhau, thì phải đánh nhau :
Đánh để giữ cái phần « hồn Việt Nam ».
Đánh, để tên tuổi con cháu mình được viết bằng chữ Quốc ngữ với những con chữ đã được la – tinh hóa, với những chữ « d » chữ « v » lẫn lộn, với những « dấu hỏi, dấu ngã » khó khăn nhưng dễ thương, vì đó là cái hồn người Việt ! đa nguyên, đa dạng nhưng một !
Đánh, để được tiếp tục phát được âm việt. những nói ngọng « lờ, nờ » « nẩn nộn », với những « trờ » chờ » đễ thương. để được nghe cô bé Sóc trăng, « gồ ghề con cá gô bỏ dô gổ ». Đánh để tiếp tục nói « Tối wa, wa nói wa wa, mà wa hổng wa ».
Và đánh, để tiếp tục ra khơi đánh cá, lên rừng đốn cây.
Và đánh, để mãi mãi là người Việt Nam, hãnh diện là người Việt Nam.
Thế giới đang chuyển mình : cơn khủng hoảng kinh tế bắt đầu từ những năm 2007/2008 đã đưa thế giới tài chánh kinh tế vào một ngõ rẽ khác. Ngày nay với « cách mạng tin học » biến cả quả Địa cầu chúng ta thành một cái làng nhỏ…Văn minh máy móc đã đưa con người đi nhanh, đi xa, đi thoải mái…biến xe hơi làm dụng cụ, biến xe lữa, máy bay làm phương tiện giao thông, tàu thủy làm phương tiện chuyên chở, quả địa cầu chỉ là một cái làng nhỏ, đi đầu hành tinh nầy đến đầu hành tinh nọ tốn có một ngày. Một gia đình như gia đình tỵ nạn người Việt Nam chúng ta ngày nay không còn lẫn quẩn, người anh nầy ở cuối làng, người chị nọ ở thôn trên, mà có ông anh ở Pháp, cô em ở Mỹ, bà chị ở Úc châu. Cách đây vào khoảng trên 50 năm, tuổi thiếu thời, cá nhơn người viết đi học xa ở nội trú ở Đà lạt, viết thơ cho cha mẹ mỗi tuần một lần về Ban Mê Thuột, chưa đầy 300 cây số, mà lá thơ đi gần một tuần mới đến. Cách đây trên 40 năm người viết du học ở Pháp viết thơ về cha mẹ ở Sài gòn một tuần một lần, 20,000 cây số, thơ cũng đi gần một tuần mới đến. Đó là phát triển, đó là tiên tiến ! Ngày nay con trai ông bạn đi du lịch « ba lô » ở Việt Nam, vừa đến Hà nội, về đến khách sạn là e-mail ngay về cha mẹ, chỉ tíc tắc, một phút sau, cha mẹ biết ngay, cậu bé vừa tháo xong hành lý, vừa tắm xong, tóc chưa khô. Nếu cháu sang tí nữa, có dư dã tiền bạc, cháu mua « sim điện thoại cầm tay », điện thoại ngay lập tức nói chuyện với cha mẹ, hay dùng skype truyển hình cho cha mẹ viếng thăm căn phòng khách sạn ! . Mới tuần qua đây chiếc phi thuyền tự động Curiosity vừa đáp xuống Sao Hỏa, sau 8 tháng hành trình, 56 triệu cây số, những hình chụp sau vài phút đã đến Trái đất. Mầu nhiệm thay ! Toàn cầu hóa ! cả một sự mầu nhiệm. Tin tức bên nầy địa cầu, bên kia địa cầu nói chuyện với nhau. Không còn các cảnh tương tư kiểu « Thiếp tại Tương giang đầu, Chàng tại Tương giang cuối. Đồng ẩm Tương giang thủy, tương tư bất tương kiến ». Ngày nay có nhớ nhau, thì chỉ một cú skype thì tương kiến ngay.
Thế mà, nực cười thay, vẫn còn những nhà độc tài, ngu dốt cố bưng bít tin tức, cố nói láo, cố xào xáo tin tức, bịa đặt ! và đuổi bắt những nhà bloggers !
Toàn cầu hoá, cả thế giới sống liên lập với nhau, một cơn đông đất nhỏ bờ Đông Thái Binh Dương có thể làm một cơn sóng thần to bờ Tây Thái Bình Dương tàn phá hàng trăm hàng ngàn cây số số vuông đất đai, nhà cửa, ruộng vườn, giết hại hàng ngàn nhơn mạng. Ngày nay một cơn khủng hoảng nho nhỏ cở khủng hoảng ngân hàng, khủng hoảng subprimes ở Huê kỳ không những chỉ làm sập tiệm, phá sản Ngân hàng Lehman Brothers, và hệ thống ngân hàng liên hệ ở Mỹ, mà còn … chẳng chốc lây sang giá cả thị trường chứng khoán thế giới, chỉ số sụt, tiền lời các ngân hàng tăng, chỉ số thương mại địa ốc giảm, chỉ số mãi lực giảm theo, dân chúng thất nghiệp cũng tăng lên, lạm phát bắt đầu và cơn lốc khủng hoảng kinh tế bắt đầu…khủng hoảng kinh tế bắt đầu từ Mỹ, 5 năm nay đã có thừa… vẫn chưa có lối ra. Bắt đầu từ Huê kỳ ngày 9 tháng 8 năm 2007, đến nay ngày 9 tháng 8 năm nay 2012, đã chạy qua Âu châu : Ái nhĩ Lan, rồi Hy lạp, Ý đại lợi, Tây Ba nha… các quốc gia Tây Âu, hệ thống đồng Euro… . và tương lai sẽ là các quốc gia đang lên, … Á châu, Nam Mỹ … Tưởng rằng với những chỉ số phát triển bằng hai con số các năm tháng qua, các quốc gia đang lên đến nay vẫn tưởng được yên ổn và sẽ mãi mãi yên ổn, nhưng với hiện tượng toàn cầu hóa rồi đây, bắt đầu cũng sẽ gặp khó khă !. Mãi lực các quốc gia âu mỹ đang đà đi xuống thì thị trường hàng hóa bán ra ở các quốc gia gia công cũng phải xuống thôi ! Tàu đang giàu có đó ! Nhưng ngày mai ? Việt Nam đang gặp khó khăn đó ! Nhưng ngày mai ?
Tự do hay không ? Tự quyết hay không ? Nô lệ, Hán hóa, Việt Nam độc lập là do lòng dân người Việt và quyết định của người Việt, và của toàn thể người Việt Nam. Lúc ấy thì không có một sức độc tài nào dù của Đảng Cọng sản Việt Nam, hay Đảng Cọng sản Tàu, không có một sức mạnh Công An, quân đội nào, dui cui, súng máy máy bay, tàu bò nào có thể cưởng lại sức mạnh của Nhơn dân và dân tộc Việt Nam.
Ngày 15/8/2012
TS Phan Văn Song