HỒN NƯỚC
THƠ LƯU NGUYỄN ĐẠT
2002
1. NÓI VỀ THƠ
Nói về thơ gần như sống trong thơ một lần nữa. Đó cũng là cảm nhận dây chuyền, khi tình cờ gần gũi với dòng thơ. Thơ, vốn nội tâm, là niềm vui, nỗi buồn từ cuộc sống. Thơ vào đời và đời cũng nhập thơ. Như dòng nước với nụ cười; như hơi thở của sóng vơi.
Trong thơ, biển cả đã đổi màu, huyền biến vu vơ, trong tầm mắt và chiều sâu của hồn người thi sĩ. Tình yêu cũng vậy, qua lời lẽ ẩn vùi nhiệt độ, đã hoá chất thơ thành thứ ánh sáng tuyệt mỹ, sau và trước cả mọi bình minh, như tia nắng cuối cùng giữa lòng đêm và ngọn lửa rừng vừa chợt tắt, khi vạn vật còn hoang mê, chìm đắm, và chữ nghĩa còn lang bạt, lạnh nguồn.
Thơ đôi khi cũng yêu sách, đòi hỏi. Đòi hỏi mình và yêu sách cả cuộc đời. Đòi dòng sông nhập thành biển cả. Hỏi sao nguồn cảm hứng ngược dòng khơi. Yêu hạt sương tích tụ thành mây. Và sách cả niềm tin từ giọt nước mắt loài người. Từ nỗi đau triền miên quanh thế giới. Từ giọng hát vào đời, bỗng chia đôi. Còn yêu sách, đòi hỏi gắt gao hơn thế nữa, chẳng qua vì đáy lương tâm còn nguyên vẹn, hay đam mê chưa tắt hẳn mà thôi.
Thơ huyền biến, lúc hiền hoà, lúc độc ác. Như vị cay, vị ngọt cuối làn môi. Có lúc say đắm vô hạn. Có lúc hạn hẹp, chua xót, cạn vơi. Hư hư, thực thực. Ngập tràn trong dấu tích, xa cách trong buộc ghép ngàn nơi. Nhà thơ phải lòng chữ nghĩa. Phải lòng cuộc đời trọn vẹn, dang dở – ngay trong bạt xiêu, tuyệt vời.
Thơ là cơ thể và sức sống. Là đứa trẻ nghịch đùa với dòng sông như môi yêu với tình tứ. Là giọt máu buốt đau và mảnh da quằn quại. Thơ đấu tranh, đòi quyền sống trong nhu yếu vô thường, và bất lực trong đổi chác căn cơ. Bất lực, dù vĩnh cửu từ vắng vợi đời người.
Thơ vô hình, vô dạng. Thơ ở ngoài sách vở, ngoài hiện thực, vu vơ, miệt mài, lạc lõng. Thơ thất lạc ngay trong lòng thơ. Thất lạc ngay trong tâm hồn người thi sĩ – ngoài tầm giao cảm với đối nhân. Thơ đã trở thành đứa con tư sinh vô thừa nhận. Xiêu vẹo, nghiêng ngửa ngay tại dòng chữ nghiệt ngã, keo kiệt. Bị chèn ép trong nhịp bước trần gian, thơ cô đơn trong cảnh vọng trần tục, trong toang vỡ trần truồng. Vì thế, thơ không ai dám nhận, dám tin, dám hỏi. Và cũng ít ai đủ khả năng nuôi dưỡng, gả gấm, hoặc đủ bản lĩnh gạ gẫm nàng thơ.
Nhưng cũng có lúc thơ là tặng dữ cuối cùng trong cuộc đời, là niềm vui còn sót lại đêm qua. Những lúc tận cùng vời vợi đó, làm thơ tức là nhặt chữ nối nguồn, là đãi cát tìm vàng, là đào khởi lòng than âm u, tì tích, để tìm hạt kim cương tinh khiết, xuất chúng. Thơ sẽ gạt bỏ bạc bẽo để sưởi ấm lòng đau. Sẽ quét sạch đường đời và khởi sắc vạn nơi: thơ chiết xuất thơm tho từ ô uế, tiếp nhựa sống vào thân cây, và đặt niềm tin trong lòng người.
Vì thế, thơ là con đường văn chương hoá dạng: nửa nọ, nửa kia; nửa sáng nửa tối; nửa vui, nửa buồn; nửa người, nửa vật. Một thế giới bâng quơ, lơ lửng, ngược xuôi, xuôi ngược. Liên tục trong trí nhớ, lại có lúc cách quãng trong u uẩn, trước sau muôn mặt, thiên hình, vạn trạng. Có cũng như không, không rồi lại có. Tất cả là khát vọng, hay thất vọng, trong bao dung, toàn bích. Là hào hứng trong phân mảnh, tuyệt vời.
Thơ trong sạch hay bụi bậm là do lòng người tìm kiếm chất thơ. Thơ không mùi không vị, không tình không nghĩa, mà chỉ mượn mùi thơm ngọt từ cỏ cây, vị say từ hơi thở nồng nàn, và tình nghĩa từ ánh mắt cô liêu, đắm đuối. Người thi sĩ nhìn và nhớ vạn vật chung quanh câm nín, hoang sơ. Thơ nguyên vẹn, mong manh trong dấu vết xa gần. Thơ bừng khởi trong tiềm thức sơ sinh, bao bọc. Ta đã khoác lên vai, lên tóc và vết tích nó những bụi bậm, tanh hôi của thân phận làm người. Thơ lạc lõng vì hồn người lạc lõng. Thơ chảy máu vì tế bào người u uẩn, cắt, vùi. Thơ tì ố, tàn tạ như chiếc áo kẻ tù đày. Thơ cũng trong sáng như ánh mắt thơ ngây, trong bình minh vĩnh cửu của vạn vật luân lưu, muôn thuở tái thế.
Thơ nổi chìm, sâu sắc. Thuyên chuyển từ tế bào này sang tế bào nọ. Như giọt tình, giọt nước mắt ngấm lòng người, ngấm lòng vạn vật. Thơ cũng là những câu hỏi không để trực tiếp trả lời, hay trả lời để hỏi lại. Trong vô hạn, mong manh, như những công án thiền định:
nếu mọi dòng sông đều ngọt ngào
biển cả lấy muối mặn từ đâu ?
if all rivers are sweet
where does the sea get its salt ? [1]
Ý thơ và bóng chữ đã đôi lúc chung tình, giao hợp để cùng nhau thoả ước, khép mở, mật thiết lẫn nhau. Thơ cố gắng trả lời sành sỏi. Nhưng nhiều lúc thơ lại vụng về, giả định, vu vơ, vì tạm bợ, không chủ đích. Tới nơi mà không biết. Lạc lõng mà không hay. Ngay lúc tuyệt độ trong cơ bản tâm tình. Ngay lúc phá thể trầm trọng để xây dựng lại một trật tự mới, khác với trật tự hiện hữu. Ngay trong cách sống vô vi, vô thường:
sáng trăng vời vợi xa bao ngả
xa cách lòng tình xa nguyệt nga ?
how far is the light of the moon
from the moon ? [2]
Nhà thơ không chịu trả lời gọn gàng, minh bạch, chỉ tủm tỉm cười, rồi trì hoãn vu vơ, hay giải đáp trong hững hờ, cởi, mở. Thành thử câu hỏi vẫn mãi mãi nguyên vẹn trong lòng người còn tìm, còn kiếm. Nguyên vẹn từ đầu, bất tận về sau.
Thơ có lúc vắng dấu chân người, mà chỉ còn là vết tích của đá, của hoa, cỏ lạ, nguồn, khơi. Trong những lúc khô khan tuyệt tích, cạn hơi, cạn hứng, người thi sĩ đã tìm đường về một địa hạt xa xăm siêu thực, như tìm đường lên nơi thần linh hay đất cấm, nơi dư âm, hoài cảm hay huyền thoại, hư vô. Thi sĩ đã thu ngắn lại, buộc nối lại con đường cũ đưa dẫn về nhà trời, xuyên qua hình dáng mong manh, mở đón của tạo hoá, của cỏ cây, của tảng đá dẫn lộ. Đó không phải là những cảnh vật vô tri vô giác, những khối tảng ù lì, cục mịch, mà là những hồn đất, hồn cây, nhữnh tảng đá từ không gian lạc vào lòng đất, nhưng vẫn biết bay bổng, vẫn nhớ bay bổng, thu hút; biết gọi nắng từ mưa; biết nghe tiếng thì thầm của những tâm hồn kiệt quệ, khát khao. Đó cũng là những hạt đá quý, những lệ đá xanh, những tâm linh ẩn náu cạnh thân thể người yêu:
khi em vuốt ve ngọc biếc
ngọc biếc vuốt ve em
when you touch topaz
topaz touches you [3]
Như vậy thơ có thế giới riêng biệt của nó, trong công cuộc tìm lại lòng người, tìm lại lòng nguyên thủy của đất trời, thiên nhiên, của tiếng nói đầu tiên trong trí nhớ nhân loại, trong huyền thoại của ý nghĩa ẩn vùi trong lãng quên tập thể. Thơ dẫn đường vào toàn bích, hé mở thành tôn giáo bỏ ngỏ, hoang vu. Thơ tìm nguồn để tạo lại cội nguồn, tạo lại tông tích siêu thoát. Thơ hy vọng cả trong nỗi tuyệt vọng.
Thơ là cuộc hành trình với con người vậy.
[2] Pablo Neruda, The Book of Questions. Nhận định như trên.
[3] Pablo Neruda, Stones of The Sky, (Las pierdas del cielo), Copper Canon Press: Port Towsend, 1987.
2. ĐỌT THƠM
cỏ khô bao xác đất cằn
hồn vương cát bụi gió lằn bốc cao
bâng khuâng giọt ẩn khát khao
giấc xưa xa lạ xanh xao góc trời
nhờ em cấy hạt vào đời
nên hoa trổ cánh rừng vơi hiện hình
nay thêm một chút ân tình
đợi bên vực nhớ đất linh đổi màu
cỏ khô lột xác tách sầu
đọt thơm lại óng thành cầu dẫn mưa
3. TRƯỜNG CA
biết em từ thuở ngọt môi
vạt sương ướp lịm
tan trôi quanh mình
ngọn xanh tóc ánh bình minh
mắt thơ thay nắng
rung rinh vực mờ
bao giờ mưa mỏng hững hờ
nối sông vào biển
nối bờ vào đêm
nối đường về nẻo đất mềm
nhận nơi an nghỉ
trước thềm bao la
nhớ nhau sao vẫn còn xa
như mùa đổi nhịp
trường ca cuối dòng
4. HOA BẦY TÌNH ANH
thân em trĩu nặng bụi trần
luống khoai nuôi nấng cỗi cằn ngón tay
ánh than lửa rực như say
lòng em nguồn mẹ ấm ngây nước hồn
hẹn con năm chục lên non
giữ thân nguyên vẹn sống còn nay mai
năm mươi xuôi biển miệt mài
cùng cha vượt sóng đoái hoài tự do
đem theo vận nước co ro
nửa đêm tỉnh giấc tiếng ho vọng về
bao giờ gió lặng bên đê
ta đem con trả trăm bề vạn nơi
khôn ngoan chia sức dựng đời
xây nhà yên ổn trọn lời yêu thương
dựng cây xanh mãi bên đường
cho nhau hạnh phúc em thường mộng mơ
bao giờ nối lại đường tơ
nối tình ta chọn nối thơ hao gầy
mời em ngả giấc ngủ đầy
bàn tay khô đọng hoa bầy tình anh
5. BỎ NGỎ
nhớ nhau đất nước héo nhầu
lòng em ẩn mật nguyệt cầu xa xôi
nhẹ như gió thoảng ngang đồi
bóng lùa suối nhạt viền môi ngọt nồng
tay em reo mộng ánh lồng
hoa cài nụ nhớ bên trong nỗi niềm
hẹn nhau từng kiếp triền miên
thời gian bỏ ngỏ bao miền xót xa
đâu đây ta ngỡ như là
em còn ẩn hiện ánh nhoà đêm xưa
xin cho hỏi lại nắng mưa
mảnh hồn ứa vụn hạt thưa trọn tình
6. MÔI XƯA
ta cùng thế hệ biển hồ
bỏ dòng nước ngọt theo bờ đại dương
giọt mây ngấm đọng mảnh sương
mon men thế kỷ lên đường tìm em
cuối mùa hồ hải bướm đêm
em từng thai nghén mang thêm chất sầu
đất kia áo lụa còn nhầu
nắng không đủ ấm tình đầu men say
lưỡi tê dị ứng đắng cay
dòng sông ngộp thở bờ vây hãi hùng
mắt nhoà khép nép ngượng ngùng
bóng đêm thả cánh khắp vùng mộng mơ
ý em vừa ghé ngọn thơ
ẩn màu tư tưởng giấu tơ trong lòng
sau cơn mưa hẹn đất mòn
ánh chiều dù nhạt vẫn hồng môi xưa
7. LÀ EM LÀ NƯỚC
ta đem tư tưởng ân cần
lên non khép kín vực ngân vũng sầu
bắt nguồn từ mối tình đầu
là em là nước là cầu bắc ngang
bên này đất lạnh hồn tan
giọt sương nhớ biển gió ngàn nhớ cây
yếm xưa hé mở giấc say
ta quên vuốt nhẹ tóc mây đổi mùa
nay mai nỗi nhớ chùng thưa
tuy lâu vẫn đợi như vừa thoáng vơi
lời còn nghẹn nấc viền môi
mà ta đã biết em khơi ngạt ngào
bao giờ nắng ấm lại vào
ửng từng tia mọng môi đào ngọt thêm
ta cùng mùi chín cỏ mềm
hôn em gót ướt dòng đêm ngả màu
8. EM YÊU DẤU
Beethoven không nghe được nhạc mình
mà âm hưởng chất ngất rực bình minh
em yêu dấu trong ta bừng toả sáng
tự một lần gần gũi mật đêm trăng
lòng ta nở thành trăm ngàn hoa nắng
nở thành sao trong mắt đẹp mênh mang
em tất cả là đời ta thấm đọng
từng hạt sương thức giấc vụn giữa dòng
tình nấc nghẹn nhạc chiều hoang vỡ mỏng
làm sao đây em nghe được nỗi lòng
em yêu dấu nhạc ta vang như sóng
sóng trong lòng chất ngất ngập thành sông
hồn ta đó chỉ một lần giao động
tình em qua như giọt nắng mênh mông
em tất cả là đời ta mãi mãi
kỷ niệm ngân cao vút tận bồng lai
ta tới hẹn nhưng không hề gặp lại
mảnh nhạc lòng tan vỡ giữa rừng mai
9. VẪN CÓ NHAU
tôi sẽ về tìm con rạch nhỏ
giữa hai bờ đá ngủ hoa mơ
gót mừng lỡ đụng làn hơi thở
hồn đất nghiêng nghiêng vạt nắng mờ
tôi sẽ về tìm em ẩn náu
tế bào thơm lịm giấc vùi sâu
đêm dài thao thức mưa hiền hậu
thử lắng nghe mình vẫn có nhau
10. ẨN MẬT
dư âm giọng ngọt làn môi
rừng khuya ẩn mật
hứng lời viễn du
mở hồn hoa đọng nắng thu
từng cơn gió thoảng
nước u uẩn buồn
quanh đây vẫn tụ ấm nguồn
tình ta mải miết
lên đường tìm em
11. ĐẤT ĐAU
nụ đào quên nở bờ đê
em lên mạn ngược cõi về cuồng phong
bụi trần vẩn bạc thân hồng
cành nghiêng nặng trĩu nỗi lòng đọng sương
đất đau người bỏ hõm đường
vùi hoa tản gốc sắc vương vực hồn
ta nay xa núi cách sông
thương hoa mất đất xót lòng mất nhau
trăm con việt điểu ngập sầu
cánh vân nối gió đổi màu trời cao
12. HOA GẦY
ta vẫn hỏi hoa nào sẽ nở
nở vào lòng xa vắng ngẩn ngơ
nở hồng môi ngọt vừng trăng nhỏ
đổi ánh nhạt nhoà thành cõi mơ
ta vẫn đợi em từng ngọn cỏ
gió thì thầm man mác hoang sơ
hoa gầy thao thức bờ thương nhớ
không rõ đêm về có hạt thơ
13. THÀ LÀ
thà là thạch thủy là sông núi
bàng bạc giữa trời với quạnh hiu
là cỏ chơi vơi đêm thấm bụi
là hồn thi sĩ vắng yên vui
bên trong phẳng lặng lòng nghiêng đổ
từng giọt tâm tư xót ngẩn ngơ
mà tưởng như mơ em thoáng nở
ánh xanh huyền biếc tận hư vô
thà là thạch thủy nước trên ngàn
cao vút giọng thiền tâm niệm an
sương đọng dấu xưa tình đá ẩn
đất người chia cách vực hoang mang
em là nguồn dịu nơi thầm kín
dù có sóng ngầm vẫn lặng im
dù đáy cát tan từng mảnh mịn
hồn mưa đổi nhịp nối sông chìm
14. ĐẤT VẮNG
đất vắng chân người nước ẩn trôi
cụm đào không đợi nắng trên đồi
tay em hờ hững nâng màn tối
quên nhặt ân tình ánh tả tơi
chốn ấy em về buồn vẫn sâu
như đêm sa nhịp bước chân đầu
cuối dòng bát ngát vừng thơ ấu
trăng lạnh đổi màu tiếng khóc lâu
15. GIÓ VẪN CHỜ
có những vỉa hè gạch mòn bước vội
một quãng đời dài luẩn quẩn nhỏ nhoi
mùi rêu vườn hẹp cây ổi qua đời
kỷ niệm xanh xao em ngồi vắng vợi
có những bờ đê không còn nước tụ
dòng hồng ẩn trôi xa miền đất cũ
cát héo ruộng khô bụi thừa lấn phủ
thân thể phế tàn cỏ cây ủ rũ
có những nỗi niềm đơn sơ thầm kín
mộng nhỏ chưa tan môi thơm còn mịn
tóc thu em phơi nắng chiều rực tím
16. ĐÁY MẮT HỒ
ngọn buồn trong đáy mắt hồ
nghiêng nghiêng nỗi nhớ
bóng mờ hình xưa
môi hồng nắng sớm chờ mưa
mây sa phủ kín
hồn thưa nguyệt cầu
đất thiêng buông thả nhiệm mầu
tóc xanh hoá cước
mảnh sầu xót xa
thơ buồn lóng lánh hằng hà
bến sương trước gió
nâng tà áo thơm
tình buồn duỗi chảy thành sông
đêm về ẩn náu
trong lòng thời gian
17. HỒN NƯỚC
hồn nước thở từng cụm sương hoang vợi
hạt long lanh mảnh nắng ướt hồng môi
rêu cạnh đá còn mịn mà ẩn tối
vết tích xưa vó ngựa giục tình hời
ngọn cỏ linh theo gió nam tàn tạ
tiếng hò van từ đáy mắt uẩn xa
ta bắt gặp nỗi niềm tan đôi ngả
phận chia ly không bờ cõi ngân hà
sông núi hận miên man nâng làn sóng
nước còn nguyên từng giọt đọng xô lòng
18. SÔNG NÚI
sông núi hận nghịch thù vương loang lở
giọt máu hồng còn thấm đất cằn khô
nước mắt chia đọng tủi buồn vay nợ
vẫn dạt dào xuôi ngược cách đôi bờ
sông núi lạnh sưởi hồn cùng sông núi
đất linh thiêng cát bụi bỗng lẩn lùi
ta không hẹn nhưng bóng chiều rạp cúi
sát đáy lòng hôn mảnh đất ngậm ngùi
19. NGẬM NGÙI
bâng khuâng vạch đất ẩn vùi
dấu xưa tích lũy ngậm ngùi bóng qua
nao nao vận nước phiêu hà
giọt thương chưa đọng trăm hoa đổi màu
ánh nhoà che khuất nguyệt cầu
ta quen mơ tưởng gối đầu vai mây
em đi để lại tình đầy
ngập sông đáy nhớ vũng vầy hoang mang
em đi để lại bàng hoàng
nét khuya thao thức thơ lan mảnh hồn
20. MẢNH ĐẤT ĐÓ
mảnh đất đó ông cha vừa để lại
kỳ công xưa dã sử đoái ân tình
người dựng nước muôn hình thay thí mạng
anh hùng đau dân lận đận cũng đau
bánh chưng xanh vuông tròn dâu biển bọc
chiến cuộc dài hoa mọc dại ven đê
nay vận nước còn muôn bề thách đố
giả vinh quang trên thống khổ tàn canh
mảnh đất đó ta gửi cùng gió mạnh
bó xương khô hồn lưu lạc tan tành
21. ANH HÙNG ĐAU
anh hùng đau khi đường cùng thắt hậu
kẻ đầu hàng tâm hồn lặng tan hoang
mất tất cả từ non sông làng xã
tới người thân tình nghĩa cũ ẩn lần
anh hùng đó nay tình thương bỏ ngỏ
đã mất người hay người cũng vắng vơi
biển vẫn xanh ngọn sóng mặn tràn môi
còn vị đắng mỗi đong đưa say đắm
anh hùng kia là con người xa lạ
giữ trong lòng một vùng nhớ mênh mông
22. SAY LỆ HỒN
lịch sử hom hem người héo mộng
nửa đời bờ bụi nửa đời nhom
tuyên ngôn bóng chữ cành khô ngọn
khẩu hiệu tong teo tuột dốc mồm
lịch sử lêu bêu mùa cải tạo
ba mươi tháng ẩn tối lao đao
vầng trăng quên hỏi thân tù ảo
loáng thoáng trên trời ngập ánh sao
lịch sử lên men nước vẩn vờn
uống xong lại thấy khát khao hơn
kẻ vui lí nhí lời tê lợm
kẻ nát lòng kia say lệ hồn
23. SAY
rượu khô hũ vắng thế mà say
từng giọt đam mê nắng cuối ngày
vầng óng ánh sương môi hé nở
nồng nàn hoa đọng vực mưa mây
rượu nâng chất đắng thành hơi thở
cùng gió trên cây ngọn dốc chờ
vun vút tầng cao em thức dậy
bỏ quên yếm trắng dệt bằng mơ
24. MONG MANH
the unbearable lightness of being
mong manh giọt nắng thủy tinh
nước trong dải mộng
nổi chìm dòng sâu
thả hồn theo bóng đổi màu
triệu quỳnh ẩn giấc
mưa ngâu cách nguồn
bao nhiêu ảo ảnh vấn vương
bấy nhiêu thất vọng
dọc đường thiên thu
đêm nghe tiếng vạc viễn du
quay về hồi tưởng
trầm u uẩn dòng
bỗng nhiên cảm thấy chờ mong
tỉnh trong nỗi nhớ
song song đường về
25. DI TÍCH
lịch sử bâng khuâng trên vách lở
cửa ô âm vọng thuở sa cơ
nam nghiêng bờ cõi non cao đổ
vực thẳm bên em lạnh sóng hồ
nguồn cũ bơ vơ tan cội bóng
mắt em chứa đựng giọt long đong
non sông vất vưởng từng mùa động
chưa đủ ân tình đã trống không
di tích trong em hồn nước ẩn
mênh mang tình cũ nợ phân vân
máu xưa nhuộm gạch còn hoen vẩn
vạn kiếp soay vần thay phận thân
26. LỊCH SỬ
lịch sử thênh thang trên toác lở
cửa hồn vắng lạnh tự âu cơ
nam trung bắc ngả sông ngòi đổ
vực cẩn tình em phận hải hồ
nguồn tách vô ngần quên nối bóng
mắt xanh vẩn biếc lệ đong đong
non cao đất lả ngân hà đọng
chưa cạn dòng say đã vợi vong
di cảo đem theo vào tịch ẩn
mênh mông cõi nhớ dọc hà vân
máu hồng rớm mạch nay buồn vẩn
vạn chữ tang bồng theo ái ân
27. MUÔN NẺO
cuối đường hoá đạo chân muôn nẻo
đất ngấm oan tình vực nắng reo
làn gió vấn vương chiều rải rộng
mảnh hồn lơ lửng vợi ngang đèo
đêm xanh em ngả thành trăng mộng
nhắm mắt ta say tận nhớ mong
ngần ấy thời gian chưa đủ héo
cánh hoa tiềm thức vẫn thơm trong
28. ĐẮNG MÔI
tôi nhớ bạn như tôi nhớ tôi
cùng ngang cùng dọc cùng chơi vơi
mộng du kỳ diệu lê bồng kiếp
phẩy khép mở trong lệ đắng môi
bạn lỡ mồ côi trọn cõi đời
chữ bên gối trọ tạm yên thôi
bên nào gió lạ bên nào vắng
chỉ thấy nơi về bóng tả tơi
tôi với bạn là lũ hụt hơi
bài ca thấm mặn nước quên lời
sao ngây ngất vội vào tăm tối
tìm kiếm cuối dòng hy vọng trôi
bạn hỏi trên đồi có thật nơi
dừng chân tê mỏi nghỉ ven đời
làm sao đất hứa thay bờ mới
trả lại ân tình qua nắng vơi
29. DÒNG SÔNG HỒNG VỀ
lá bừng thiên cổ cuồng phong
ngàn xưa thở hắt vực song miệt mài
tình ta thạch ẩn kiếp dài
dưới lòng đất lạnh tụ phai lịm màu
ướm cơn mê vụn vấn sầu
ta lên đỉnh gió gối đầu thân mây
tay xưa nhạc lạnh mưa gầy
hồn sa sương mục ngõ lầy nhụy khuya
nối nhau vào mộng dị lìa
một lần gửi gấm lụa chia chỉ hồng
lá bừng thiên cổ đêm không
nhạt nhoà hình thể dòng sông hồng về
30. TÔI MAY MẮN
tôi may mắn có em trong đời tôi
mỗi sáng hồng giọt sương đọng làn môi
thơm cỏ dại chùm hoa vừa tỉnh dậy
nắm tay nhau cho đỡ lạc chơi vơi
tôi may mắn có em trong nỗi nhớ
nhớ em ngay từ lúc hẹn sững sờ
trời chưa thắm nhưng tình vừa bừng nở
em chưa xa sao đã để mong chờ
tôi may mắn có em trong xót thương
nửa hồn đau tê lặng giữa đoạn trường
em ngọn gió nâng cánh chiều về muộn
nghẹn ngào chia từng mảnh sống vui buồn
tôi may mắn có em giờ phút đó
cuối cuộc đời thanh thản giấc hải hồ
rạng đông nhắn hạt sương về chỉ lối
em và tôi dìu nhau bước vào mơ
31. CẢ MỘT DÒNG SÔNG
tôi có một dòng sông
hiền hoà bất tận
ẩn hiện thật tình cờ
giữa trường ca không bờ cõi
những con sóng nhỏ
thì thầm thành hơi thở
dồn dập cuối chiều
dòng nhạc bỗng vu vơ
cảnh vật chung quanh
chốc lát phai mờ
ngậm ngùi cúi rạp
duỗi bóng hồng sương
rong rêu vách đá
suối trào thanh thản
mỗi lúc gần trời
lộng gió xanh xao
dòng sông vẫn triền miên
mặc ngày tháng trôi qua
không một ngấn buồn để lại
không một vết tích ẩn dụ tình xa xưa
dù gắn bó dù nồng nàn
đáy sông vẫn âm thầm bóng tối tịch mịch
của thời gian hoá chất
của bao la thu hẹp góc nỗi niềm
họa chăng lòng kia từng mảnh mịn
đôi lúc vùi sâu nơi chốn đó
để miệt mài sống lại
sau khi lịm chết tần ngần
ngay trong lòng sông
ngay trong lòng cát
ngay trong hạt lệ tình em
cả một dòng sông hiền hoà bất tận
32. NỤ ẤM TRONG NHAU
gió trúc ngang trời mảnh khuya giọt nhỏ
suối đọng góc hồn nửa tỉnh nửa mơ
thơm em tóc mướt lụa bóng đổi bờ
tình xưa đan vội mưa nắng ngẩn ngơ
ngược dòng tâm tưởng ngọn vắng đầy mây
cỏ nhớ chân em níu gót trăng gầy
xanh xao gối mộng sửng sốt tới nay
hẹn nhau một thuở đợi nhau vạn ngày
em về tô điểm bờ cõi phai màu
tình người mong manh giấc mơ hiền hậu
em về mang lại nụ ấm trong nhau
33. TÊN EM
tên em tôi khắc vào nhung nhớ
của cỏ cây của đá của hoa
cả bài ca tiếng hát ngập hương hà
cả đêm xanh không hẹn vẫn mơ qua
em vừa là sao là sông vắng
là cả hồn trăng cả vực đau
cả mùa đông đợi lòng xuân nắng
cả ánh môi em hội ngộ lâu
tên tranh phá thể vào thơ trắng
nàng nhớ đem về nhuộm bóng xanh
mây mưa tình hẹn chưa khô áo
đừng cởi cho nhau sợ úa màu
34. BÓNG THƠ
Thương nhớ Lưu Nguyễn Tuệ
mất tích trên Biển Thái Bình
bóng thơ hoen ố ngân lời vắng
mật ngữ âm u dấu hiệu loang
lở loét tâm hồn đau điếng dại
lòng nguời xô đẩy thú về hoang
bao nhiêu mộng ước bao nhiêu ải
lý tưởng buông xuôi hạt lệ phai
tình nghĩa là chân tay phế thải
là dòng nước vẩn giữa thiên tai
nhìn nhau bát ngát trong tăm tối
chỉ thấy một màu đen cóng môi
là lúc thân em tan nát đợi
cuối dòng thế kỷ nhẹ buông trôi
35. XÓT XA
đầu năm huyền thoại còn vương vấn
thành quách gạch xiêu gió tới gần
thời cuộc ngấm dòng pha lệ đắng
xanh xao giọng hát vọng lâng lâng
xót xa ta hỏi quanh muôn ngả
tìm dấu chân xưa bóng nguyệt tà
từ góc đam mê sang chốn lạ
chọn lời êm ái ý thăng hoa
bàn tay nhỏ bé nâng nguồn sống
đặt lại vào nôi vũ trụ không
từng nhịp ra khơi từng nhịp sóng
niềm tin bách việt sáng tâm lòng
36. SA CƠ
thân phận con người mong manh quá vậy
một chút sa cơ ngàn phương lạc lối
đâu còn là nguồn đâu nơi cuối trạm
chung quanh cuộc sống vòng chết bờ vây
ta còn gìn giữ được bao nhiêu nữa
bao nhiêu kỳ vọng bấy nhiêu tủi đầy
lòng sông ứa chảy toang xót lao đao
lặng tan nghìn mảnh vạn sóng câm gào
ta muốn tắt ngụm vô hình vô nghĩa
ngang trái ngập dòng đào vực ẩn sâu
tất cả là một đau đớn nhiệm mầu
từ lúc mở hồn thành vùng chiến bại
ta muốn tìm đường về nơi không nhớ
ngay ở điểm đầu hay tụ về đâu
ta thèm đi mãi cắt đứt muôn bề
bay lên rơi xuống chấm dứt bi thê
37. TỪ MỘNG
phải chăng mộng là con đường về lại
ngược dòng sâu ẩn hiện kiếp trùng trùng
là nguyên thủy của thời gian tột đỉnh
ghé tới gần tiềm thức giấc viễn sinh
phải chăng tình là cơ duyên của mộng
ánh hào quang vực nắng giữa lòng đêm
là thác đổ hồn xiêu thành hơi thở
cửa trần gian khép kín vóc tơ hồng
phải chăng thơ vốn tái sinh từ mộng
đợi huyền siêu tách chữ nối vào tim
hẹn tình yêu nhập dòng khuya thần cách
giấc mơ đầu và nỗi nhớ ngàn sau
38. TỪNG ĐỔ VỠ
thơ nay lột xác thành quách bơ vơ
nỗi nhớ đổi bờ thân xưa ở đợ
giấc mộng phi thường em còn sóng vỗ
cồn cát mơ hồ khóc từng đổ vỡ
thì thầm giữa ngực một tiếng hững hờ
chưa trao đã lặng gió khuất tóc tơ
gót vụn sững sờ góc chiều nho nhỏ
ru em từng cánh rừng vắng đợi chờ
ta nói gì đây làm sao thổ lộ
con đường cũ mòn tách đất ẩn thờ
hành hương tìm đạo cuối nẻo lơ thơ
hình kia xa lắm mỗi lúc mịt mờ
39. VÙI LẠNH
đất nước buông trôi dòng nhanh thấm lịm
hun hút đêm sầu thả hồn vắng tím
bãi rác bờ đê xác cỏ hững chìm
khăn xô trước gió lộng buốt lặng im
cả lòng thế kỷ một vũng lệ sâu
anh em nghịch thù đuổi nhau cạn máu
lý tưởng theo mùa thu ba cào cấu
tách đá chôn đời tay chống trời đau
nay cả trái đất hứng đám chim tan
bụi chiều việt điểu gẫy cánh ngỡ ngàng
hồn nam tê vực đợi chết mênh mang
một thoáng mưa phùn mộng đau vùi lạnh
40. MẸ NÍN
sáng nay mẹ nín để con đi
cửa ngõ đóng sơ vội biệt ly
ngoảnh mặt giơ tay hàng vũ khí
ngoài khơi ngũ hải khóc chu kỳ
sáng qua mẹ nín để con đau
tù ải quanh năm gối nhục màu
cải tạo tay lồng chân xích hậu
hồ mơ tát nước lấp kinh cầu
sáng hôm mẹ nín để con điên
công lý bẻ cong chữ tật nguyền
nước mất bờ vây thành hý viện
đó đây lời lẽ vẫn huyên thuyên
tối nay mẹ nín để con ca
bài hát vẫn còn nỗi thiết tha
giọt đắng tâm hồn ngây vắng lạ
nghe như muốn khóc ngập sơn hà
41. LÀM TÌNH VỚI CHỮ
làm tình với chữ chẳng vui buồn
vuốt nhẹ hoa đời hờ hững sương
thăm thẳm hồi âm lời nghẹn vắng
tim hàn gợi buốt vắng em mong
làm tình đêm nhạt mực loang màu
chữ trắng giọt nhoà em mắt sâu
đầy đoạ biệt canh vùi giấc mộng
đất hoang tình sử giữa hồn đau
tình em gặp lại vui buồn ai
gắn bó đam mê trăng miệt mài
huyền thoại dòng sông muôn thuở sóng
tình anh cô đọng chữ không phai
LƯU NGUYỄN ĐẠT
Xin đọc tiếp toàn bộ HỒN NƯỚC
THƠ LƯU NGUYỄN ĐẠT
2002
Thi tập 1 [bài 1-41]
Thi tập 2 [bài 42-68]
Thi tập 3 [bài 69-94]
Thi tập 4 [bài 95-135]
2 Comments
Vien Chu
Xin đa tạ nhà thơ đã gửi tặng thơ.
Tôi cảm khái những lời nói về thơ mà như thơ.
Thế mới là hồn thơ. Hãy nghe:
sáng trăng vời vợi xa bao ngả
xa cách lòng tình xa nguyệt nga?
Người nghe biết bao cảm kích? Tuyệt vời.
Chu Việt
PHAMTRANANH
Xin chân thành cám ơn hồn thơ nước Việt trong anh. Xin tặng anh 2 câu thơ của một tâm hồn đồng điệu, đồng cảm, đống chí hướng…
“Anh hùng kim cổ lưu quốc sử
Núi sông hùng vĩ tạo hồn thơ…”
PHẠM TRẦN ANH
Xin mời anh vào trang nhà phamtrananh.net và vietnamtomorrow.worldpress.com