Việt Nam giai đoạn 1945-1975 là một giai đoạn lịch sử tạo ra nhiều ngộ nhận, chia rẻ và mâu thuẫn nhất trong lòng người Việt ở cả hai miền Nam-Bắc.
Chỉ riêng sự hiện diện của nền Cộng hòa tại miền Nam và quân lực Việt nam cộng hòa cũng đã có nhiều sự nhìn nhận khác nhau tạo ra nhiều chia rẻ, mâu thuẫn giữa người Việt ở phía bắc vĩ tuyến 17 và phía nam vĩ tuyến 17.
Sự chia rẻ, bất đồng và mâu thuẫn này là hậu quả của sự tuyên truyền mị dân của đảng cộng sản.
Với hệ thống tuyên truyền đồ sộ trong tay được nuôi dưỡng từ tiền thuế và tiền bán tài nguyên quốc gia, đảng cộng sản đã đầu độc người dân miền Bắc và cả miền Nam.
Họ cắt xén, vo tròn bóp méo lịch sử, biến lịch sử thành công cụ chính trị để định hướng người dân, họ nhồi nhét vào đầu người dân những luận điệu dối trá, xuyên tạc, dàn dựng với một mục tiêu nhất quán là biến người dân thành đàn cừu để xử dụng, để sai khiến.
Họ áp dụng hình thức tuyên truyền nhồi sọ của Liên xô, Trung quốc và cả của đảng Quốc xã của Hitler.
Kết quả là người dân miền bắc sau hơn nữa thế kỷ, người dân miền Nam sau hơn 40 năm đã ngấm sâu chất độc tuyên truyền đến độ mụ mẫm, mất khả năng tư duy và như vậy họ đã biến thành một thứ người máy hoặc một nạn nhân của thuật thôi miên.
Không chỉ là người dân thuộc giới lao động ít học mà cả những người có bằng cấp, học vị cao trong xã hội, nhất là xã hội miền bắc cũng là nạn nhân của thuật thôi miên đó.
Gần đây có những phát biểu của những người tự nhận mình hoặc được nhìn nhận là những người đang đấu tranh cho tiến trình dân chủ hóa Việt nam, đã có những phát ngôn gây sốc, gây tổn thương cho người dân và nhất là giới đấu tranh cho dân chủ và chống cộng ở miền Nam.
Nào là “cờ đỏ sao vàng là cờ tổ quốc”, nào là Việt nam cộng hòa là bù nhìn của Mỹ, còn quân lực Việt nam cộng hòa là đội quân đánh thuê!?.
Nhưng bất đồng nhiều nhất và lớn nhất là ngày 30 tháng 4- 1975.
Ngày này rất nhiều người dân miền nam, nhất là giới đấu tranh dân chủ đóng cửa nằm nhà để tưởng nhớ về quá khứ đau buồn hoặc tổ chức những buổi tưởng niệm tập thể cho những vị anh hùng vị quốc vong thân như tướng Nguyễn Khoa Nam, Lê văn Hưng, Phạm văn Phú, Hồ ngọc Cẩn… là hiện thân của tinh thần yêu nước, ý chí hào hùng và tinh thần trách nhiệm của quân lực Việt nam cộng hòa, thì những người thuộc bên thắng cuộc tổ chức bắn pháo hoa, mở tiệc ăn mừng, lễ lạc hoành tráng, ca hát thâu đêm suốt sáng…
Đối với những người dân miền Nam thì đây là ngày “Quốc hận”, còn đối với những người miền bắc, người thuộc bên thắng cuộc thì đây là ngày “giải phóng”, ngày “Thống nhất đất nước”…
Xuất phát từ sự nhìn nhận khác biệt này mà trong lòng xã hội Việt nam vẫn tồn tại một “bức tường lòng” (từ của nhà văn Tưởng Năng Tiến), cao ngất và khó vượt qua.
Tôi không chủ trương bước vào một cuộc tranh luận với người dân miền bắc, nhất là đối với những người “bất đồng chính kiến” với đảng cộng sản hay những người “đấu tranh cho dân chủ” tại miền bắc, tôi chỉ xin được trình bày quan điểm của mình về một số vấn đề quan trọng.
Thứ nhất: cuộc chiến mà đảng cộng sản gọi là cuộc chiến “giải phóng miền nam” là cuộc chiến được hoạch định và nuôi dưỡng từ các thế lực cộng sản quốc tế, quân đội bắc Việt chỉ là con tốt trong tay họ, là “lính đánh thuê” đúng nghĩa. Cuộc chiến này chỉ là sự thực hiện dã tâm bành trướng của cộng sản quốc tế mà thôi, còn đối với người dân miền nam Việt nam thì họ coi cuộc chiến này là cuộc chiến ăn cướp của giới lãnh đạo cộng sản bắc Việt, và điều này đã xảy ra đúng như vậy sau 1975.
Thứ hai: Việt nam cộng hòa chiến đấu để tồn tại chứ không phải để kéo dài chiến tranh chia cắt vĩnh viễn đất nước như tuyên truyền của đảng cộng sản, Việt nam cộng hòa chỉ chủ trương giữ được thế và lực để đàm phán với cộng sản bắc Việt, hy vọng thống nhất đất nước trong hòa bình khi thời cơ cho phép.
Sự thống nhất nước Đức và hiệp định hòa bình liên Triều mới đây tại bán đảo Triều Tiên là một minh chứng cho sự đúng đắn của hành động tự vệ đó, rất tiếc là dân tộc chúng ta đã mất cơ hội vì Việt nam cộng hòa bị bức tử.
Còn quân lực Việt nam cộng hòa bị người dân miền bắc và một số trí thức thân cộng gọi là “đội quân đánh thuê”, đây không những là sự xúc phạm có chủ đích của nhà cầm quyền cộng sản mà là một âm mưu để tìm kiếm sự chính danh cho chế độ hiện nay và sự biện hộ cho hành động xâm lược của quân đội miền bắc.
Quân lực Việt nam cộng hòa tuy bị phụ thuộc vào viện trợ Mỹ cũng như quân đội bắc Việt phụ thuộc vào viện trợ của Liên xô và Trung cộng, nhưng quân lực Việt nam cộng hòa chiến đấu có lý tưởng, đó là bảo vệ giá trị tự do, dân chủ, bảo vệ người dân và bảo vệ nền cộng hòa non trẻ với mục tiêu thống nhất đất nước bằng con đường hòa bình.
Người lính Việt nam cộng hòa đã chiến đấu trong tư thế bị trói tay từ người đồng minh của minh là Hoa kỳ với chủ trương “không có chiến thắng cuối cùng”, và cuộc chiến tự vệ này được người Mỹ “mặc định” là phải thua, nhưng thua ở thời điểm nào mà thôi.
Không lấy thành bại để luận anh hùng, tuy Việt nam cộng hòa bị thua trong cuộc chiến nhưng họ chiến đấu và cố gắng tồn tại vì lý tưởng phục vụ đất nước, phục vụ dân tộc chứ không phục vụ ngoại bang, một chế độ phục vụ ngoại bang mới là chế độ bù nhìn, một quân đội phục vụ ngoại bang mới là lính đánh thuê.
Bây giờ chúng ta nói về lá cờ, một lý do khác của tranh luận, của bất đồng và chia rẻ.
Cờ đỏ sao vàng là một phiên bản của lá cờ cộng sản quốc tế, đây là sự thật hiển nhiên không chối cải, và nó cũng mang trong nó lý tưởng cộng sản và lý tưởng về thế giới đại đồng.
Còn lá cờ vàng của nền cộng hòa là sự tiếp nối truyền thống dân tộc từ thời Hai Bà Trưng khởi nghĩa chống quân Đông Hán, tiếp nối liên tục cho đến cuối triều đại nhà Nguyễn và thời của chính phủ Quốc gia Việt nam, Việt nam Cộng hòa là hậu duệ của truyền thống đó.
Chúng ta không thể thay đổi được lịch sử, nhưng chúng ta có thể dùng kinh nghiệm lịch sử để soi rọi về tương lai, định hướng cho tương lai hòng tránh vết xe đổ của quá khứ.
Chừng nào dân tộc Việt nam còn bất đồng và chia rẻ bởi cách nhìn về lịch sử, chừng nào sự ngộ nhận về Việt nam cộng hòa, về quân lực VNCH vẫn “ngự trị” trong lòng đa số người dân miền bắc, chừng nào xã hội và con người Việt nam chưa được “giải độc” bởi sự tuyên truyền dối trá thì ngày đó vẫn tồn tại một vĩ tuyến 17 khác tuy vô hình nhưng khó vượt qua.
Đảng cộng sản chủ trương dùng “lịch sử” dối trá để chia rẻ người dân hai miền nam- bắc, vì họ sợ hãi một ngày nào đó dân tộc Việt nam bừng tỉnh, nhận ra đâu là sự thật thì họ sẽ đoàn kết lại để chống một cái đảng mang chủ nghĩa ngoại lai về phá tan đất nước hủy hoại tương lai dân tộc.
Với người dân Việt nam và phong trào dân chủ đang bị chia rẻ trầm trọng phải biết vượt lên mọi khác biệt, mọi di chứng của tuyên truyền dối trá để đồng cảm, để tiếp tục hướng về mục tiêu chung, đó là bảo vệ đất nước, phục hưng dân tộc, mọi sự khác biệt nên để thời gian và sự thật làm sáng tỏ.
Huỳnh Ngọc Tuấn