CA TỤNG NIỆM
THƠ LƯU NGUYỄN ĐẠT
2004
1.
CUỘC HÀNH TRÌNH
LÊN NÚI
Có một nhân vật trong tự truyện thường xuyên nằm mơ về danh lam thắng cảnh. Lần nào cũng là một cuộc hành trình vòng vèo lên núi, dưới vòm cây điểm lan rừng, giữa trời đất bao la, bát ngát. Bềnh bồng sương hồng phủ ngập mạng đường mòn mờ ảo, tĩnh mịch. Mỗi lúc gần rừng thơm núi biếc lại là một lần thanh tao, nhẹ nhõm, hoà mình trong cảnh trí bao quanh tuyệt vời, kỳ diệu. Khi tới đỉnh cao vào lúc mặt trời vừa mọc trên ngọn thác tinh khiết, dạ khách bỗng thấy bên bờ suối căn nhà gỗ chơi vơi giữa cụm mây rực sáng. Người bước vào căn nhà quen thuộc, rồi tìm nơi ấm áp thả mình vào giấc ngủ thần tiên…
Cứ như thế mãi, đêm này sang đêm nọ, miên khách đều đặn nằm mơ về cuộc hành trình lên núi để hưởng giấc ngủ thần tiên trong căn nhà trên ngọn đỉnh cao. Năm tháng trôi qua, mấy lúc đã gần hết cuộc đời.
Một hôm đương sự quyết định tản bộ thắng cảnh lúc ban ngày, để xem xét tận mắt hư thực ra sao. Cuộc hành trình lên núi vẫn vô cùng ngoạn mục, giữa trời đất bao la, bát ngát, mỗi lúc biến hoá với trăm vẻ tuyệt vời, kỳ diệu. Lần này, khi tới đỉnh núi vào lúc hoàng hôn chói lọi trên vùng cao nguyên thủy, người khách không còn thấy lại bên bờ suối căn nhà gỗ nằm chơi vơi giữa cụm mây hồng. Trên đỉnh núi cao chỉ là một mảnh đất hoang vu, bên cạnh dòng nước thanh thản, tinh khiết. Tần ngần một lúc, hành giả quay lưng bước xuống núi, sau khi đã ý thức rằng, dù là mộng mị hay hiện thực, căn nhà mong muốn không nhất thiết chỉ có tại điểm tới, một cách tất nhiên, bất di, bất dịch.
Đó là căn Nhà Mẫu, căn Nhà Mẹ. Căn nhà nguyên thủy nằm ngay trong tâm cảnh người hành giả. Ngay nơi tụ điểm chân thành, nơi phát xuất những nhiệt tình khai phá mở đường tới căn nhà hứa hẹn. Ngay trong Cuộc Hành Trình gắn bó bằng Tâm Niệm, bằng Ca Tụng triền miên. Đó cũng là căn nhà vô hình của Tín Ngưỡng, Tư Tưởng, Nghệ Thuật. Là căn nhà vô hạn của Sáng tạo trong cuộc đời hạn hẹp.
Thơ là Sáng Tạo, là Đạo.
Và cũng là Con Đường mở rộng tới Tình Yêu.
2.
LÀM SAO
làm sao quét sạch bụi trần
để chiều thanh thản đón ngần gió thu
để mưa trong vắt sương mù
để môi em đọng vị dư ngậm ngùi
làm sao hội đủ niềm vui
để làn sóng nhẹ lẩn vùi chân mây
để em ướp nắng tình đầy
để hoa rạo rực ngất ngây lần đầu
làm sao thăm hỏi từ đâu
để hồn cây ngả nhiệm mầu vào không
để thơ nhuộm ánh mênh mông
để em mới lạ vạn hồng hoa đăng
làm sao nghe kịp tiếng ngàn
để lời thành nhạc tim hoàng hôn em
để buồn dìu dịu chất men
để ta nhớ mãi mắt đêm ảo huyền
3.
ĐÊM
TRẮNG HẠ
đêm trắng hạ mưa buồn như suối vỡ
tóc bạc tuyền khởi dòng chữ ngẩn ngơ
rừng lá vợi cành khô buông tay mở
nối phân vân vào gốc vắng hoang sơ
mưa thiêm thiếp ngủ vùi trong khát vọng
từng giọt sa thầm kín mắt huyền mong
em im lặng nửa đêm lay tiếng sóng
khóc mỗi lần giọt xót ứa trong lòng
vết dấu tạm thì thầm trong bóng tối
con đường dài mải miết nỗi chơi vơi
thời gian hoá siêu hình trong nắng vợi
bỗng đêm qua một nét ửng làn môi
em tới đó ngâm hồn vào biển cả
ngả về đâu hạt cát giữa phù sa
ta luồng gió lạnh như vùng xa lạ
vẫn bay ngang vực tối ẩn hồn hoa
4.
NGÀN
KIẾP
hồn gió buốt từ mùa đông ngàn kiếp
ngọn đồi sương còn ẩn giấc huyền phai
vòm liễu phủ bờ vai thân thiết đợi
vuốt ve đêm rạng đông nối lòng khơi
ta hỏi lại từ đâu nguồn ân nghĩa
từ núi sông hay tứ đáy mắt nâu
từ biển cả hay từ đêm hoang dã
thắp sáng ngời bằng tia nắng tình đầu
5.
LOANG
NHƯ MỘNG
hạt tình mưa ngọc trải tầm sương
vạt gió buông sao tận đáy buồn
mắt biếc chưa xanh đêm ngấn vắng
môi khuya khép nở héo tâm vương
đất tình rêu mọc cả hồn nghiêng
đắm đuối bao la giữa nước viền
sóng buốt chiều thơm ngây lá cội
chỉ đường tìm lối dấu triền miên
suối tình như thể dòng ngân lặng
khẽ khẽ trôi đi nhạt nắng trong
ta kể em nghe lời vắng vợi
hoặc huyền từ đó em yêu chăng
thơ tình biến thể loang như mộng
đến tận tay em tận núi sông
đến tận ngực đau tận bóng tối
hoàng hôn tê dại cuối chờ mong
6.
TOÀN
VŨ TRỤ
hoa nở trong em toàn vũ trụ
bừng bừng hơi thở nối xuân thu
thời gian bỏ ngỏ triền miên tụ
từng giọt sương tình tan viễn du
từng giọt ngân buồn như sóng hoang
bờ xa ẩn náu giấc say nàng
đất vương tầm gửi em quên lãng
cả một tâm tình cả vạn trang
cả một nỗi lòng ủ vực sông
ai đem chứa chất giữa đêm hồng
ta xa xa mãi cao lồng lộng
như thể cuồng phong ngập gió đông
như thể mênh mông ngây ngất mãi
yêu em thơm ngụm nước ban mai
ta đem thả nắng vào tinh khiết
như thả tình ta trên sóng phai
7.
GẦN TRỜI
người nghe được lòng người
thần linh ẩn thần linh
ta nằm bên tay phải
em thả cánh gần trời
từng hoàng hôn thân thể
vừa đọng ướt môi đêm
hoa tình reo ngập nắng
suối tình thoáng bóng mềm
ta thả hồn vào sóng
từng mảnh mát mênh mông
gió vợi vơi ngọn cỏ
tóc vợi vời yêu thương
em trải hương thầm kín
vào tiền kiếp còn say
tình từ dòng tinh khiết
ẩm ngấm cả đời đầy
8.
CUỐI GÓC
MÔI HỒNG
hôn em cuối góc môi hồng
làn hương thấm đọng
giữa vòng tử sinh
nối vương tơ tóc bình minh
ánh thương phảng phất
lung linh biển trời
yêu em hồn nước chơi vơi
sóng khuya bờ đá
đón mời vuốt ve
ý sâu thăm thẳm muôn bề
nụ hoa hé nở
đam mê cuối đời
9.
ĐÁY VỰC
đáy vực chữ nước ngầm xô biển cả
vẫn dưng dưng giọt lệ cuối bôn ba
ta kết cỏ vòng yêu môi nắng hạ
bóng chắt chiu hạt nhớ nối đêm sa
em hiện hữu từ lòng vương ngọn lá
ướm thành hoa hay chỉ thoáng mây qua
tình đất nước và tình em sâu quá
giữa trần gian huyền hoặc dấu loang nhoà
ta canh cánh chiêm bao bên môi nhỏ
lời không lời văng vẳng nỗi vu vơ
mặc khải xanh mực đen nguyên viễn lộ
từng bước ngang dọc vắng buốt hải hồ
thơ dục vọng diệu huyền đêm hoa nở
ân tình vương chất ngất kiếp hoang sơ
sao ẩn ngữ tóc dài như suối vỡ
ánh phân vân chuyển biến cả đôi bờ
10.
CỔNG
TRỜI
cổng trời đón bạn
ta và thơ
cội gốc từ đâu
ẩn tách mờ
hương vị bao la
như cõi nhớ
tình sâu thăm thẳm
nối quanh mơ
11.
LỬA
MỒI
lên rừng nhặt lá lửa mồi
đồi reo tiếng vẳng
suối ngời tình ngân
bước cao bước thấp tần ngần
nước non cách trở
lúc gần lúc xa
ôm em trên ngọn thu ba
biển hoang sóng lạ
đêm qua vực hồn
12.
TẦN
NGẦN
người đi thanh thản bụi trần
lâng lâng ngọn cỏ
ân cần góc mây
trăng xanh ngập bóng sông đầy
đêm toan hé nở
hoa gầy mong manh
em về ngọn gió phong phanh
áo khuya khẽ mở
bên anh tần ngần
13.
VỰC
XANH
quanh đây vừa sạch bụi trần
nâng niu ngọn gió
nối vần thơ say
nắng mưa ẩn náu thân gầy
sáng nay hoa nở
mây đầy vực xanh
ai đi để lại trên cành
giọt sương còn ấm
môi hanh nụ cười
14.
GIỌT
NHỚ
môi em lạnh
giữa hồn ta lạnh
nắng buốt sâu
gần đáy vẩn xanh
thơ vỡ mảnh
thơm tho giọt nhớ
thấm vào đêm
nở ánh sao hanh
15.
GÓT CHÂN
HỒNG
sợ mưa ướt gót chân hồng
sợ thương tóc lạnh dưới vòm trời nghiêng
sợ đau chưa đủ nối liền
sợ buông tay mỏi rũ phiền ngàn thu
sợ mong manh tận sương mù
sợ sông núi ẩn hận thù chơi vơi
sợ cười lạnh nhạt ngoài môi
sợ đường hoang lạ vắng vơi
sợ người
16.
CHỈ MỘT
và chỉ một quê hương
mối tình đó là em
quê hương kia em đó
tôi chỉ một nỗi niềm
và chỉ một lòng tin
tình yêu là biển cả
đời ta là giọt sương
tôi chỉ một con đường
và chỉ một bước đi
tiến hay lui cũng vậy
em mãi mãi đâu đây
tôi chỉ một dòng thơ
hạt cát cùng nước ẩn
em là nguồn bất tận
và gốc rễ ân cần
tôi chỉ một nỗi nhớ
từ trước cả thời gian
từ khi em nhân loại
từ duyên kiếp hồng hoang
17.
DẤU VẾT
TRẦN GIAN
phôi pha dấu vết trần gian
ngàn xưa bỏ ngỏ phận ranh tách hồn
gió chiều rót hạt mưa buồn
làm tê giấc ngủ rừng đông gió lầy
thoát thân từ giọt sương gầy
pha hồng vào nắng pha mây vào đời
tóc khuya kết đoá hoa trời
dốc tâm thần thoại vắng vơi nhiệm mầu
ta buông thả nỗi niềm đau
khi em vừa ẩn vực sâu giữa nguồn
18.
VỠ
MẢNH
sát nước trăng tan hồn vỡ mảnh
đáy trời nứt rạn
sóng mong manh
giọt sương lảo đảo rơi vực gió
tê buốt trần gian
tê nắng hanh
vợi suối hoàng hôn lòng ngập nhớ
rừng phong ngây ngất
hẹn mây mơ
chim đêm huyền phách nguồn vô định
lấp cả trời cao
cả thẫn thờ
19.
BÀNG BẠC
làm sao tháo chỉ buộc chân trời
giăng mắc hồn cây nâng gió vơi
trợt nắng lồng sương chiều chớm hẹn
cùng niềm khao khát sóng ra khơi
làm sao thấu nổi tấc lòng đau
cát bụi quanh đây lấn ngập sầu
đêm nhuộm thời gian từng giấc vụn
non sông bàng bạc ngút ngàn lâu
làm sao xé ngực toang lòng chữ
nối mực thước nào tới viễn du
chắt đủ tình thương thành biển cả
tách nguồn nước chảy quá hoang vu
làm sao thấy được nguyên màu nắng
thấy vạn tia hồng giưa ánh trăng
khẽ vực hồn em vơi lệ đắng
buông ngàn hoa đọng thấm môi hoàng
20.
nếu mọi dòng sông đều ngọt ngào như vậy
biển cả lấy muối mặn từ đâu ?
if all rivers are sweet
where does the sea get its salt ?
Pablo Neruda
SÓNG BẠC
nước ngọt từ trời cao núi lạ
kiếp hồng hoang vẩn nắng chưa qua
thời gian bỏ ngỏ ngân hà cuối
sóng bạc muôn trùng mưa chớm sa
từng nỗi triền miên đêm vắng lả
biển trần gian xót muối phôi pha
tình kia như thể dòng sương đọng
một chút ân cần em ngấm ta
21.
khi em vuốt ve ngọc biếc
ngọc biếc vuốt ve em
when you touch topaz
topaz touches you
Pablo Neruda
ĐÁY NƯỚC EM
núi xanh kia mất đi những mảnh hồn
đáy nước em cát hồng nối lòng vơi
vùng đất lạ tuyết sương phủ kín nắng
cả dòng sông chỉ còn buốt trên môi
ngọc biếc em xanh xao như biển cả
nắng từ anh không ấm đủ bao la
tay vuốt nhẹ như gió trời xuống khẽ
ánh trần gian phảng phất dấu đêm qua
ve vuốt nhẹ tưởng chừng như khép lại
cánh tay yêu vào thân thể phai nhoà
22.
CỬA
LÒNG
cánh cửa lòng vành môi ngậm nắng
khép sao vẫn hé mở lần ngang
gió trời hương đọng ngây hồn vắng
đêm lấn dòng sông buông tiếng tan
thanh thản hoàng hôn tâm rực sáng
gối bên say mộng vẫn ngần hoang
tóc dài suối chảy bờ lai láng
rượu ngọt thơm vần thơ chớm lan
23.
SAO HUYẾT
RƠI
ta đốt vầng tâm trong nắng môi
buốt ngây hàn cháy hoá thân trời
hoa sương thấm đọng nguyên dòng vợi
tận cõi em về sao huyết rơi
ta nói với sông huyền cát sỏi
núi chờ bụi thấm hạt mây vơi
thời gian bỏ ngỏ ngoài tăm tối
vực đá hồn ta em sóng khơi
24.
let yourself silently drawn
by the stronger pull
of what you really love
RUMI
NGÂY NGẤT
QUA
nghiêng biển cả
nửa hồn còn lại
em là ta
triền miên giao hưởng
say màu nắng
say cả huyền siêu
ngây ngất qua
we are the mirror as well the face in it
we are tasting the taste this minute of eternity
we are pain and what cures pain
RUMI
EM TẤT CẢ LÀ ĐỜI TA
là môi thơm và vị ngọt trên son
là giây phút ngập tràn mùa vĩnh cửu
và hạt mưa thu vén cả trời cao
em là vết thương và dược thảo ân cần
là tiếng khóc mở sâu vào cảm giác
là tình yêu có trước cả chờ mong
và tiếng gọi sau khi tan lịm vắng
em là câu hỏi không sao trả lời ngắn
là mùa đông bừng cháy nắng ngoài khơi
là hạt cát nhớ nguồn cao hơn gió
và nụ hôn mải miết nối chơi vơi
em là mặt chữ và chiều sâu bóng tối
là thời gian xoá bỏ cả thời gian
là luồng gió mang đi những ngày tháng
và hồn cây đắm đuối hoá tâm mây
em tất cả là đời ta trong đó
là hư không và dấu tích hoàn nguyên
26.
you feel the kiss you wanted
RUMI
HỒN
NGẬP NẮNG
là lúc nụ hôn ngây ngất mong
trời đất nghiêng nghiêng thao thức vọng
qua bờ huyền biến nước mây trong
vị say sóng bạc say văng vẳng
rót nhẹ vào lòng thanh vắng vang
ánh mộng vừa tan day dứt mộng
tỉnh rồi vẫn nhớ giấc hồng lan
27.
NỤ CƯỜI
THIÊN THU
môi em ấm ngọt tình người
cuối đêm thắp sáng nụ cười thiên thu
đường về trăm nẻo phù du
hoa thơm cánh gió vi vu sương bồng
thân thương nguyên vẹn nắng hồng
đáy sâu vẫn tỏ ánh lồng kỳ duyên
hướng trần nước ngả lưu truyền
nghĩa sơn thủy vũ nối liền mệnh chung
chia dòng máu mủ sóng cùng
thoát lý vạn biến tới vùng hợp tan
tâm em thức tỉnh bàng hoàng
rạng đông khơi nhẹ giữ vòng tử sinh
28.
NƯỚC MẮT
NGƯỜI
nước mắt người mặn hơn lòng biển cả
một giọt nguyên thấm vợi cả ngàn khơi
em hỏi lại hồn mưa tan mấy ngả
thụ tinh sau nụ cười ấm làn môi
lòng thức tỉnh nghẹn ngào nhân loại vắng
thân phận đau từng vồn vã trăm năm
một giọt nhớ cả muôn đời bừng dậy
thắp hư vô ngập ánh sáng chờ mong
nước mắt người ngọt ngào hơn biển cả
một giọt nguyên thấm vợi cả hồn ta
29.
NGUYÊN
THỦY
ta tới hẹn mặt trời vừa ló dạng
hạt tinh sương nguyên thủy ấm làn môi
thần thoại ghé bờ vai thiền trúc ngả
tóc trần gian mây nối lại hồng hoang
chân bước nhẹ tưởng chừng nghiêng cỏ dại
gió thơm tho vực biếc hé bồng lai
ta nhớ mãi lần đầu bình minh khởi
giữa tâm em tích lũy dáng huyền linh
ta thấy rõ từ đây muôn trùng kiếp
sẽ có em về lại hoá thân người
30.
LỤY
TRẦN GIAN
thân phận người máu mủ lụy trần gian
quên cốt tủy thần linh buông thả mãi
lạc lõng theo hoài bão xé tâm vơi
loang lở nát vạn ranh chia cách lối
đam mê cũ thay bằng danh vọng mới
nợ vay suông tầm gửi cõi điêu linh
than vãn cả mùa yêu ngoi ngóp lả
khép tim gan tê cứng tế bào đau
thân phận đắng ngọn nguồn xa vắng tủi
ngọt ngào xưa còn lắng đọng chưa khơi
31.
HỒN MỞ
RỘNG
ta luân trú bạt phiêu như cánh gió
nắng quên say tâm héo úa đêm ngây
hoàng hôn tắt nụ hoa nghiêng bóng ngả
ẩn giấc sâu còn vị lắng đam mê
hồn mở rộng nên vấn vương xa lạ
những ngày qua vẫn tiếp nối hoang sơ
mảnh đất cũ vẫn nguyên hình chờ đợi
xót xa ru nhân loại vắng vơi người
thêm một bước hay gót hồng trở ngược
ghé vực sâu mặt trời thắp trong ta
LƯU NGUYỄN ĐẠT
Xin đọc toàn bộ
CA TỤNG NIỆM [2004]
THƠ LƯU NGUYỄN ĐẠT
Thi tập 1 [Thơ 1-31]
Thi tập 2 [Thơ 32-65]
Thi tập 3 [Thơ 66-107]
Thi tập 4 [Thơ 108-139]
One Comment
LinhThyNguy
Đây là những bức tranh thủy mạc, mờ ảo sương khói trên đường đi tìm môt thế giới thần tiên cuả thi nhân. Phảng phất và bàng bạc đâu đây, một bóng hồng, một ánh mắt, một bờ môi, mong manh như gió thoảng, như mây trôi, chợt ẩn chợt hiện, rồi sau cùng, cũng phôi pha theo kỳ hạn cuả thân phận con người.
Còn chăng là những sáng tạo cuả tình yêu vĩnh cửu!
Rất đẹp!
LinhThy.