Tôi đọc những bài viết [trong www.vietthuc.org] thấy quá đủ nên chỉ lay hoay trong một số sáng tác văn nghệ đượm chút tình quê hương. Gởi anh mấy vần thơ, xin anh đăng giúp chùm thơ để tâm tình cùng bằng hữu.. “em, trăng, lão say… ” trong thơ là ẩn dụ: là quê hương, nhiệt huyết, lý tưởng, là tình chiến hữu năm xưa.. Tôi mượn hình ảnh người tình để diễn tả. Đỗ Bình
MẤY VẦN THƠ
Năm tháng
buồn quanh
tưởng mãi vây,
Về đây
nghe nỗi nhớ dâng đầy.
Mùa xưa
còn lại *
vầng trăng khuyết,
Nửa mảnh
tàn theo giấc mộng say!
Phố vẫn hoa đào,
xuân nắng biếc,
Chiều nghiêng*
cung điện trắng chân mây.
Thì ra
đời ảo như sương khói!
Dấu tích
thời gian
chợt thoáng bay!
Washington. DC
*trăng : nhiệt huyết, lý tưởng .
*Cung điện: tòa bạch ốc: Thành trì Tự Do,
*trắng: mơ hồ
BÓNG XƯA
Thuở tóc xanh còn say nắng hạ,
Ta vì *em dệt khúc tình ca.
Sao trời nỡ bắt nhau ly biệt?
Để mãi bây giờ vẫn xót xa!
Nếu chút tình xưa không trở lại,
Trăng vàng ngày đó có phôi phai?
Thì ta vẫn đợi…ta vẫn đợi…
Mơ thoáng em về lúc sớm mai.
Ba mươi năm bóng em thăm thẳm
Hay đã rồi một cõi trăm năm ?!
Tàn đốm lửa hồn nghe gió bão,
Thuyền nổi trôi , đời cũng lạnh căm.
*Em: Quê hương
XUÂN QUÊ
Đợi em ba mươi năm đời quá mỏi !
Mịt mù nẻo về leo lét trăng soi.
Núi xanh biếc, sông ngoằn ngoèo xiết chảy
Mùa bão xưa còn rờn rợn đêm say !
Tưởng rũ sạch mạch sầu trong gối mộng,
Tìm lại nhau, tỉnh giấc vẫn hư không!
Nhúm tóc bạc cũng rụng dần lặng lẽ,
Hồn bay xa theo năm tháng hoang mê!
Ô! Có phải xuân về bên bóng cửa,
Tuyết bay bay trắng xóa cánh rừng thưa.
Chút nắng úa hạt vỡ nhòa trên lối,
Ta chờ đâu sao màu nắng vương môi?!
Thôi, xuân cứ ôm tháng ngày phố cũ,
Trời Paris mùa gió lộng vi vu,
Xuân thấm lạnh thương cành mai buốt gía,
Đời hững hờ ta vẫn đợi trăm năm.
Đỗ Bình
Paris
Ngày tháng chạp 09 02 2010
Hồn bay xa tuởng thoát cõi tình si.
Ðồi cao vút ngoằn dốc về dâu bể
Bừng men cay sao vẫn thấy hoang mê ?!
Ôi năm tháng giữa bến hoa cửa trọ!
Nhìn mây trôi lờ lững bóng tự do.
Ðêm trở gío nghe tiếng buồn âm hưởng
Ðời tỉnh say người rao bán yêu đương!
Thế kỷ mới vòng tranh đua danh lợi
Người bon chen buôn nghèo khó khắp nơi.
Bao nước mắt, chiến tranh và ngục tối…
Đành nghẹn ngào lời hạnh phúc trên môi!
Ta muốn uống cạn hết dòng phiền não
Quên thời gian dù chỉ thoáng chiêm bao.
Ðời say tỉnh rồi cũng về một lối
CHỈ CÒN KỶ NIỆM
(Tặng những cuộc tình dang dở)
Em cứ thả đời theo ước mơ
Phố quên ta vẫn kẻ mong chờ.
Gió ngàn làm úa màu trăng mộng
Kỷ niệm còn đây dấu đã mờ!
Ôm phím ngà xưa tìm bóng cũ
Người đi cảm khúc nhạc chiều thu.
Cung đàn phảng phất mùi hương tóc!
Một thoáng tình say vực thác mù!
Từ độ em đi ta mất lối,
Thiên đường nào có chén ly bôi ?
Riêng ta tình lẫn vào sương tuyết
Nhặt những tàn phai, lặng góc trời.
Ngày tháng mỏi mòn xuân chắp cánh
Làm sao em hiểu nỗi buồn quanh ?!
Nắng tà khói thuốc thâm quầng mắt
Hiu hắt đèn khuya xóm vắng tanh !
CỬA THIỀN
(cho tha nhân)
Gĩa từ phấn trắng tuổi hoa niên.
Học trò chắc nhớ cô nhiều lắm..
Ta vắng em từ buổi muộn phiền!
Bể dâu phiêu bạt người xa mãi
Ta mất tích đời, mộng cũ phai!
Ôi! tội bài toán kèm năm ấy,
Làm sao giải được chuyện tương lai!
Đôi chúng ta chưa lần ước hẹn
Nhưng hình như lời rất thân quen
Sao em đẩy hồn lên chót vót
Nhập cõi thiền không ngộ trước đèn?
Vẫn biết đường trần đầy gian dối,
Bài văn ngày đó tắt trên môi.
Em thoát tục niềm đau cũng hóa
Ta *lão say hát dạo quên đời.
Đỗ Bình
[Paris, France]