Cuối cùng chú cũng đã ra đi . Chú bỏ “Ngôi Nhà Mái Đỏ” theo “Người Đi Trên Mây” về với “Bụi và Rác” để giờ đây “Bất Cứ Lúc Nào, Bất Cứ Ở Đâu” đều có hình bóng chú.
Tình cờ tôi đọc được email của chị DH, cựu học sinh trung học Ngô Quyền Biên Hòa (CHSTHNQBH), viết cho thân phụ tôi cùng một số anh chị khác kêu gọi giúp đỡ phụ dọn nhà cho thầy Nguyễn Xuân Hoàng – vì sức khỏe của thầy cũng như cô Trương Gia Vy đều yếu. Bản tính năng động và thích làm “thiện nguyện”, tôi liền email cho chị DH và tình nguyện phụ giúp các anh chị đi dọn nhà.
Hôm đó vào ngày Chủ Nhật, tôi cùng hai anh chị đến nhà Thầy. Căn nhà không lớn nhưng đầy đồ đạc và sách báo. Lần đầu tiên gặp chú tôi rất dè dặt, thận trọng vì biết chú là bạn đồng nghiệp cũng như quen biết thân tình với thân phụ tôi. Nhưng không như tôi nghĩ, chú cởi mở, không cổ kính, chú cho tôi cảm giác thân thiện như con cháu trong nhà ngay sau khi gặp. Kể từ sau hôm đó, chú và tôi như đã có duyên với nhau và tôi bắt đầu thường tới thăm chú. Càng đến thăm chú, tôi lại càng thấy thương và quý mến chú hơn. Với tôi, chú như người cha, người thầy rất mẫu mực và đáng kính.
Sau khi nhận được tin bệnh viện Stanford ngưng chữa trị cho chú, tôi buồn lắm và không biết nói hay làm gì để an ủi chú. Tôi chỉ biết đem hết khả năng của mình để đến chăm sóc và hy vọng có thể mang lại chút nguồn vui nào đó cho chú trong những ngày còn lại.
Tuy thời gian của chú và tôi chỉ được gói ghém trong một khoảng ngắn nhưng chú đã để lại trong tôi khá nhiều kỷ niệm thân thương. Một trong những kỷ niệm làm tôi nhớ mãi là bữa ăn trưa đầu tiên với chú. Hôm đó tôi đến giúp chú xếp đặt lại mọi thứ trong căn nhà mới. Theo sự hướng dẫn của chú, tôi bắt đầu từ căn phòng chú ở rồi lần lượt ra các phòng bên ngoài. Chỉ sau vài giờ thì mọi thứ được tạm thu xếp gọn gàng, rộng rãi để chú có thể ra vào dễ dàng trên chiếc xe lăn. Hôm ấy trời không nóng như mọi khi, nên tôi mở tung các cửa sổ cho thoáng. Từng cơn gió nhẹ thổi vào thật mát như để xua tan đi bầu không khí ảm đạm bên bờ tử sinh. Sau đó tôi vào phòng đưa chú ra nhà ngoài, nhìn thấy căn phòng thoáng mát, gọn gàng chú bật nói với tôi “thích quá, giờ chú có thể mỗi ngày ra đây ngồi hít thở không khí trong lành rồi”. Tôi nghe mà lòng thấy vui, những mệt mỏi trước đó đều tan biến hết. Sau đó tôi dọn cơm cho chú (theo lời căn dặn trước khi đi làm của cô Vy) và hai chú cháu ngồi ăn với nhau. Vì có lẽ trong lòng thấy vui nên chú bảo tôi lấy chai Heineken còn lại trong tủ lạnh cho chú. Tôi hơi ngập ngừng vì không biết có nên cho chú uống hay không nhưng liền nhận ra rằng thời gian của chú còn có bao nhiêu sao lại phải kiêng cữ. Thế là tôi mang chai beer ra và hai chú cháu cùng nhâm nhi. Vừa ăn, chú vừa kể tôi nghe câu chuyện vui thời sinh viên của chú, câu chuyện làm hai chú cháu phì cười thật vui. Tôi nhớ mãi câu chuyện đó và hôm ấy cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chú cười, nụ cười an lạc. Mặc dù lâm trọng bệnh và bị những cơn đau hành hạ, chưa bao giờ tôi thấy chú nhíu lông mày tỏ ra bực tức chuyện gì và khó cho tôi hình dung được gương mặt giận dữ của chú như thế nào. Nhiều lúc nghĩ lại tôi rất nhớ gương mặt hiền hậu tươi vui của chú mỗi khi nghe cô Vy nói…”ba ơi, có con gái cưng của ba đến thăm nè”. Bây giờ tôi không còn được nhìn thấy nét mặt thân thương của chú cũng như câu nói ấm lòng của cô Vy.
Thường thì trước khi đến thăm chú, tôi hay điện thoại trước và hỏi chú muốn ăn gì để tôi mua mang tới.
Hôm ấy, tôi mua thức ăn đến ăn trưa với chú thì thấy trên bàn có một bao thư đỏ. Sau khi hai chú cháu ăn trưa xong thì chú đưa cho tôi và bảo “con cầm lấy cái này đi, lần nào con đến cũng mua đủ thứ cho chú tốn tiền của con quá”. Tôi đưa lại chú và khăng khăng không nhận. Tôi nói với chú tôi xem chú như cha, nên chú đừng có ngại nhưng sau đó chú vẫn muốn tôi cất đi. Chú nói “con cất đi cho chú vui, cho chú khỏi phải thắc mắc”. Nghe chú nói vậy tôi đành phải cầm lấy và nói với chú “con sẽ giử lại và xem như món quà kỷ niệm của chú tặng con”. Tôi cất nguyên vẹn trong túi xách và mang theo mỗi ngày. Trong lòng nghĩ, nếu một ngày nào đó khi chú không còn nữa thì tôi mới mở ra.
Tôi không biết chú mê xem đá banh nên một hôm vô tình tôi hỏi chú có thích xem bóng đá không, vì thời gian đó đang là mùa World Cup. Chú nói với tôi là chú thích xem lắm nhưng không biết mở TV ở channel nào. Tôi giúp chú set sẳn cái channel và những ngày sau đó chú đều ra phòng khách nằm xem World Cup. Nhìn thấy chú xem thật say mê tôi thoáng thấy buồn vì biết đây sẽ là mùa WC cuối cùng mà chú được xem. Có hôm chú cháu tôi cùng ngồi xem; hôm thì chú xem một mình còn tôi thì dọn dẹp lau rửa trong bếp. Một hôm đang đứng rửa chén, tôi nghe tiếng như chú bị ngã, tôi vội chạy ra thì thấy chú đang gượng đứng dậy. Tôi chạy đến đỡ chú ngồi lên và trách sao không gọi tôi mà lại đứng lên đi một mình. Chú cười nhẹ nói không sao và dặn tôi đừng cho cô Vy biết vì sợ cô lo. Nhìn thấy chú vậy, tôi thật thương và xót xa vô cùng.
Khi mới đến với chú, tôi hoàn toàn không biết chú là một nhà văn có tên tuổi cũng như chủ bút của báo Viet Tribune. Có lần chú hỏi tôi “con có đọc được truyện hay báo tiếng Việt không?” Tôi trả lời dạ có và chú bảo tôi lấy cuốn đặc san “Nguyễn Xuân Hoàng trên dòng sông Petrus Ký” để chú ký tặng tôi. Nhìn nét chữ run run, nguệch ngoạc viết vội của chú đề “thân tặng cháu Quỳnh Thư” và ký tên NXH làm tôi thấy vui và hân hạnh quá. Tôi còn được cô Vy nói chú ký tặng tôi cuốn sách “Bất Cứ Lúc Nào, Bất Cứ Ở Đâu”. Tôi thích lắm, đọc ngấu nghiến và cứ sợ hết. Kể từ sau đó, những hôm chờ lúc chú ngủ trưa, tôi kéo cái ghế ngồi cạnh giường đọc cuốn “Người Đi Trên Mây”. Thỉnh thoảng tôi liếc sang nhìn chú, trông chú ngủ thật ngon trong trạng thái thanh thản, bình yên.
Sức khỏe của chú càng ngày trở nên yếu dần, nên những dạo sau này chú ít ra phòng ngoài. Có nhiều hôm tôi đến nhìn thấy chú thiêm thiếp nhắm mắt nằm trên giường, tôi thấy thật lo. Tôi nhớ hôm đó khi tôi đến thăm chú, chú nằm mê man và tôi gọi mãi chú cũng không thức. Tôi liền phone cho anh bạn BS (cũng là học trò xưa của chú) và hỏi anh xem tình trạng như vậy là thế nào. Sau khi nghe anh giải thích tôi cũng thấy an tâm phần nào. Tôi kéo cái ghế ngồi cạnh giường và làm việc trên laptop. Lâu lâu tôi lại bóp nhẹ bàn tay của chú. Mỗi lần như vậy thì thấy chú nhướng vai nên tôi biết vì thuốc giảm đau làm chú mê man chứ chú cảm giác được sự có mặt của tôi. Một lát sau thì chú tỉnh lại và nhìn thấy tôi đang làm việc chú vội nói “con bận rộn sao không đi làm việc mà lại ngồi đây với chú”. Thật thương chú, mặc dù đau nhưng chú vẫn lo nghĩ cho người khác. Sau đó tôi hỏi chú muốn uống café không để tôi đi mua. Chú gật đầu và dặn tôi mua luôn cái bánh…nhưng chú nghĩ mãi không nhớ ra tên của loại bánh. Tôi vội chạy đi mua café và nghĩ bụng ngoài tiệm có bánh gì tôi sẽ mua hết. Thật buồn cười khi ra đến nơi có quá nhiều loại nên tôi không thể mua hết được, thế là tôi nhắm mắt chọn đại vài ba thứ. Về đến nhà, chú nói với tôi “con vừa đi thì chú nhớ tên bánh”… thì ra là croissant. Thật may tôi cũng có mua 1 cái. Tôi lấy cho chú ăn và chú nói tôi ăn một nửa với chú. Hai chú cháu ngồi ăn với nhau và tự nhiên trong đầu tôi thoáng nghĩ có bao giờ đây lại là lần ăn cuối cùng với chú? Và thật không ngờ đó là kỷ niệm cuối cùng tôi có với chú. Giờ mỗi khi ăn croissant thì tôi lại nhớ đến chú!
Kỷ niệm với chú thì cũng còn rất nhiều và khó để viết hết xuống. Tôi sẽ luôn nhớ mãi và trân quí những kỷ niệm đẹp với chú trong tâm tưởng.
Hơn một tuần tôi bận rộn với công việc làm, thêm vào đó tôi phải cố lo thu xếp mọi thứ để chuẩn bị cho chuyến du lịch sang Pháp nên chưa ghé đến thăm chú được. Tôi dự định sau khi đi chơi về rồi đến thăm chú luôn nhưng thấy không an tâm, nên sau khi tan sở tôi chạy thẳng đến nhà chú. Tôi bấm chuông không thấy ai mở cửa và linh tính cho hay chắc có chuyện gì xảy ra với chú. Tôi phone ngay cho cô Vy thì mới biết chú vừa bị ngã trong nursing hôm và đã đưa vào ER rồi. Tôi liền chạy đi nhưng cô Vy nói chú đang hôn mê và trong ER nên tạm thời tôi khoan vào, chờ khi bệnh viện chuyển chú về nursing home rồi cô sẽ cho tôi biết để vào với chú. Tôi đành về nhà để chờ tin cô rồi cứ đôi ba lúc thì tôi lại text cho cô để biết thêm tình trạng của chú ra sao. Cô Vy gửi tôi xem hình chú nằm trên cái stretcher với những vết máu còn ở cổ, lòng tôi nhói đau vì thấy thương chú quá. Nhìn tấm hình mà nước mắt cứ tuôn rơi, tôi tự trách đã không đến thăm chú thường để chú phải vào nursing home. Đêm đó tôi không ngủ được vì không có tin tức của cô Vy. Tôi nằm suy nghĩ lung tung, sợ đủ thứ và khi trời vừa sáng là tôi chạy thẳng vào bệnh viện tìm chú. Trên đường đến bệnh viện tôi cầu xin Trời Phật cho chú tôi khỏe lại, cho tôi được nhìn thấy nét mặt tươi vui như mọi lần mỗi khi trông thấy tôi, nhưng kết quả…tôi không tìm được chú và cũng không gọi được cô Vy. Tôi hỏi thăm vòng vòng nhưng không thấy tên của chú. Tôi bắt đầu lo vì biết đi tìm chú nơi đâu. Có lẽ người bảo vệ thấy tội nghiệp tôi nên bảo tôi đi vào ICU tìm thử. Tôi chạy vội xuống nhìn vào các phòng cũng vẫn không thấy chú, sau đó tôi hỏi một anh RN (registered nurse) để tìm dùm tôi tên của chú. Mừng quá, anh tìm thấy tên chú và cho tôi biết chú có vào ER nhưng sau đó được chuyển về nursing home liền, không phải vào ICU. Tôi thở phào nhẹ nhõm tạm thấy yên tâm vì đoán có lẽ chú OK. Khoảng 11 giờ trưa cô Vy phone cho tôi và nói tối qua cô bị kiệt sức nên ngất đi giờ mới tỉnh lại. Cô cho tôi biết nơi chú đang ở, tôi mừng như bắt được vàng và vội chạy đến thăm.
Vừa bước vào thì cô Vy nói “ba ơi, QT nó đến thăm ba nè”. Chú mở mắt nhìn tôi một lúc rồi lại nhắm mắt, cặp mắt tiều tụy làm tôi xót xa vô cùng. Tôi thật thấy ngại và lo cho chú, không biết chú sẽ còn chống chọi được bao lâu nữa. Tôi đến bên cạnh hỏi thăm chú có đau không thì chú thều thào là “đau lắm”. Cô Vy nói mấy hôm nay chú không chịu ăn gì nên yếu lắm, tôi bèn chạy ra starbucks mua coffee và bánh croissant, hy vọng chú có thể ăn một tí. Nhưng khi tôi về lại thì chú đã ngủ nên tôi ngồi một lát rồi hẹn với cô Vy hôm sau sẽ đến thăm chú.
Mười giờ sáng hôm sau tôi chạy vào với chú. Tôi bước nhẹ đến bên giường khẻ nói nhỏ “chú ơi, con là QT đây”. Chú mở mắt nhìn tôi cười nhẹ. Tôi hỏi chú còn đau không thì chú nói “hôm nay đở rồi, hôm qua chú đau lắm”. Tôi xoa nhẹ lên đôi má của chú mà thấy thương chú quá. Tôi hỏi chú muốn ăn croissant tôi mang đến thì chú gật đầu. Tôi xé nhỏ từng miếng và đút cho chú ăn, nhưng sau vài miếng thì chú nói chú không nuốt được nữa thế là tôi ngưng. Nhìn thấy chú yếu như vậy tôi không đành rời xa chú, mặc dù biết chuyến bay của tôi chỉ trong vài giờ nữa thôi. Tôi kéo cái ghế ngồi bên cạnh giường và hai chú cháu nói chuyện với nhau. Chú nói với tôi chú muốn về nhà, ở nhà thoải mái hơn. Tôi nói chú phải ăn nhiều để có đủ sức khỏe bác sĩ mới cho về, chú ừ gật đầu. Do dự một lát tôi đành nói với chú tôi sắp phải đi xa. Chú hỏi tôi đi đâu và đi bao lâu? Tôi cảm thấy guilty nên không dám nói là đi chơi mà chỉ nói “con đi hơn một tuần và sẽ về mau lắm ”, chú ừ gật đầu. Một lát sau thì những cơn đau bắt đầu hành hạ chú. Chú nói với tôi chú đau quá, chú chịu không được. Nhìn chú vật vã trên giường tôi vội chạy xin y tá cho chú thuốc giảm đau.
Từ bé tới lớn tôi chưa từng bao giờ nhìn thấy người thân của mình bị những cơn đau giày xé, nên khi thấy chú bị như vậy, lòng tôi đau xót và chỉ biết niệm Phật cầu xin cho chú vượt khỏi cơn đau. Một lúc sau y tá mang thuốc vào và khoảng 10 phút sau thì cơn đau dịu xuống. Tôi thầm cám ơn trời Phật khi thấy chú được bình thường và tỉnh táo nói chuyện trở lại. Tôi ngồi thêm với chú một lát cho đến khi cô Vy vào. Vừa thấy cô bước vô, chú bảo tôi đi đi không kẻo trễ chuyến bay. Trước khi đi, tôi cúi xuống ôm chú khẽ nói “chú phải ráng khỏe mạnh để chờ con về”. Chú ôm và hôn nhẹ lên má tôi, cười hứa sẽ chờ tôi về. Tôi bước đi mà trong lòng thấy vui và an tâm lắm. Nhưng nào ngờ duyên kiếp đã tận và đó chính là lần gặp mặt cuối cùng của chú cháu tôi.
Ngày 12 tháng 9, từ bên Pháp tôi text về cho cô Vy hỏi thăm tình trạng sức khỏe của chú. Cô nói “chú yếu đi nhiều lắm, cứ mê mê ít khi mở mắt”. Tôi thật lo nhưng vẫn ôm hy vọng rằng chú sẽ khỏe trở lại để chờ tôi trở về như chú đã hứa. Sau đó cô nói tiếp “cô hy vọng chú còn tỉnh để nhận ra con”. Tôi nghe mà thấy lòng buồn quá. Sáng hôm sau trong lòng cứ thấy lo lo nhưng vì giờ giấc hai nơi chênh lệch nên tôi phải chờ đến chiều (buổi sáng giờ Cali) mới phone về. Sau vài tiếng chuông reng thì tôi nghe giọng nói gấp và buồn của cô Vy “con ơi, chú đang hấp hối!!!” Hai chữ “hấp hối” nghe như sét đánh ngang tai. Tôi chết lặng. Đầu óc bay bổng như người đang trên mây. Thế là chú ra đi. Chú đã lỗi hẹn không chờ tôi về. Chú bỏ lại trần gian nầy với một khoảng trời tiếc thương. Tôi khóc thật nhiều. Khóc vì nhớ thương chú đang cô đơn một mình ở nơi xa xôi nào đó. Khóc vì chú bỏ tôi đi không một lời từ giã. Lòng thấy quặn đau như ngày tôi mất mẹ. Cũng may trời thương cho tôi về kịp để nhìn mặt và tiễn đưa người chú của tôi về chốn “Sa mạc” đầy “Mù sương”, nơi mà ngày nào đó…mình sẽ lại gặp nhau.
Giờ đây âm dương cách biệt, chú là con Phật:
“Chú đi về chốn vô ngần,
Nghe tiếng chuông chùa Kinh Niệm Phật,
Quyết không trở lại cõi trầm luân.”
Từ hôm chú ra đi, thỉnh thoảng tôi lái xe ngang nhà chú vào buổi tối. Căn nhà trống vắng, lặng tênh, trông buồn quá. Tôi ngừng bên ngoài không dám bước vào. Tôi đến đấy cũng chỉ muốn tìm lại chút kỷ niệm để cảm thấy như chú vẫn còn quanh đây. Độ một tuần nữa là đến 49 ngày của chú. Ngày mà chú sẽ được nương nhờ cửa Phật Từ Bi. Ở nơi xa xôi ấy, xin chú được yên giấc nghìn thu!
Quỳnh Thư
lưu bút
San Jose-October, 2014