Đây là đoạn mở đầu trong bài viết mới của ông “Nói một cách tóm lược, đòn mới của nghị quyết 36 là chiến dịch “dân vận” Một vài người thích dao to búa lớn thì gọi đó là “chiến dịch nhuộm đỏ hải ngoại” cho thêm phần gay cấn.Những người trầm tĩnh hơn, sâu sắc hơn thì tỏ ra lo ngại thật sự. Trong những câu chuyện riêng tư nơi gốc một quán cà phê vắng họ đặt vấn đề, đại khái tóm lược như sau:
“Thế liệu trong cộng đồng nầy có ai biết chắc nghị quyết 36 là cái gì không, hay cứ nói ra thì chỉ có một cách hiểu đó một âm mưu, một phương thức nhuộm đỏ cộng đồng người Việt ở hải ngoại? Mà cứ cho rằng nghị quyết 36 chỉ giản dị như thế đi, vậy chúng ta chống nó bằng cách nào? Biểu tình bao vây các cơ sở ngoại giao của họ? Tốt lắm nhưng đến bao giờ? Biểu tình chống những cơ sở truyền thông hay thương mại nào không đồng tình với các lãnh tụ cộng đồng, các ông ủy ban? Cứ cho là tốt đi, nhưng đã có bao giờ các cuộc biểu tình biểu dương như vậy thành công chưa? Cho đến bấy giờ bọn đỏ tung ra đòn thứ nhì thì hành động nầy chứng tỏ điều gì? Trước mắt, có phải là đòn dân vận của người Cộng Sản cho thấy nghị quyết 36 chưa chết và những nỗ lực của người đứng ra chống đã không thành công không?
Chưa nghe ai nói từng có cá nhân hay tập thể cộng đồng nào “Biểu tình chống các cơ sở truyền thông hay thương mại nào không đồng tình với các lãnh tụ cộng đồng, các ông ủy ban” cả, ông Vũ Ánh nhập nhằng chuyện những cơ quan truyền thông đăng bài, hình ảnh tuyên truyền cho CS bị biểu tình phản đối rồi tự lau mặt bằng cách đánh đồng chữ nghĩa là vì “không đồng tình với các lãnh tụ cộng đồng, các ông ủy ban!”
Đọc đoạn văn trên đây ai cũng cứ tưởng ông là người yêu nước thứ thiệt, ông suy tư và lo ngại một cách trầm tĩnh sâu sắc. Nhưng lo ngại rồi để làm gì cho tổ quốc và dân tộc, chẳng thấy ông nhắc đến. Bôi bác hơn ông còn mỉa mai dẫn chứng một vấn đề vô cùng quan trọng trong cuộc đấu tranh chính trị một mất một còn với kẻ thù bằng những câu chuyện phiếm nơi một gốc cà phê vắng vẻ nào đó, thường là để bàn những tin xe cán chó, chó cán xe…
Ông coi thường các vị lãnh đạo Cộng đồng, ông gọi mỉa mai họ là các lãnh tụ chống cộng, các ông ủy ban…! Điều nầy đã nói lên lòng thù hận và ích kỷ của một con người tầm thường. Các vị ấy là những người tự nguyện ăn cơm nhà vác ngà voi, hy sinh thời giờ và hạnh phúc riêng tư, chỉ vì một tấm lòng son sắc với quê hương đất nước. Họ chẳng có một thứ quyền hành gì cả, ngoài việc kêu gọi, nài nỉ đồng hương, sẵn sàng đi tiên phong đứng mũi chịu sào trước những âm mưu quỷ quái của kẻ thù. Tại sao ông không tiếp tay với họ mà lại chê trách họ.
Trong cuộc chiến giải thể một chế độ gian ác với nhiều trò lưu manh, chúng ta không thể chấp nhận thái độ chàng hảng, hai hàng, Ông không góp ý xây dựng mà chỉ thích đóng vai trò đứng bên lề làm thầy bàn, chờ đợi sơ hở để mà đả kích phê bình chê bai chẳng mang được lợi lộc gì. Như đoạn ông viết dưới đây “.Thế rồi nhân vụ Lý Tống xịt hơi cay vào ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng, ủy ban vận động chống tay sai tưng bừng biểu dương bằng một cuộc biểu tình chống một show nhạc có Đàm vĩnh Hưng hát ở Anaheim Convention Center. Ban tổ chức biểu tình tuyên bố thắng lợi (nhưng sự thật có thắng hay không thì cũng chưa ai biết vì cần có sự đánh giá độc lập), ủy ban họp báo cấm cửa không cho 3 nhà báo hành nghề (thực sự các ông các bà trong ủy ban làm gì có quyền hành nầy, ngay cả tổng thống Mỹ cũng không có cái quyền ấy huống chi chỉ mấy ông bà quyền thì chẳng có mà hành thì cũng không). Bị phản bác, ủy ban cháy như cây đuốc…”
Cộng đồng Người Việt quốc gia là một tổ chức thiện nguyện, đứng ra đảm trách các công việc chung không ai trả lương và cũng chẳng có quyền hành gì. Điều đó đúng không ai chối cãi. Các cuộc họp báo của cộng đồng thường được thuê mướn một nơi nào đó để thông tin đến toàn thể mọi người những vấn đề liên quan hệ trọng trong mọi cuộc sinh hoạt của đồng hương mà mình là người được bầu cử đại diện. Và vì vậy họ có quyền không mời cũng như không chấp nhận những thành phần chuyên môn rình rập đánh phá, những kẻ luôn lợi dụng danh từ ký giả làm xáo trộn cuộc sống bình yên của mọi người Đâu phải hễ ai cứ tự xưng là nhà báo thì họ có quyền tham dự, nhất là những nhà báo có thành tích bất hảo, báo hại báo đời, chẳng ai mời mà mặt lỳ lơm cứ đến.
Việc tẩy chay, hoặc tống cổ họ ra khỏi phòng họp là một việc làm đúng đắn chẳng có gì vi phạm cả.Việc tác giả mang quyền hạn của tổng thống Mỹ như trên đây là một sự hù dọa, bào chữa lố bịch vô duyên. Ngay cả Nguyễn minh Triết, Nguyễn tấn Dũng khi được mời sang Mỹ, được đón tiếp long trọng như là một vị khách quý của đất nước và nhân dân Hoa Kỳ, còn bị đồng hương tỵ nạn chúng ta chống đối đuổi về, kể cả việc anh Lê Phước Tuấn đấm vào mặt tên phụ tá phó thủ tướng cộng sản ngay trong khuôn viên tòa Bạch ốc dầu phải bị ra tòa dưới áp lực của tòa đại sứ Việt cộng, nhưng nhờ có chính nghĩa và sự hỗ trợ hết lòng của đồng hương tỵ nạn nên cũng chẳng sao, hiện anh đang ở Dallas và vẫn tiếp tục cùng cộng đồng trong mọi cuộc biểu tình chống văn công Cộng Sản. Đó mới chính là quyền tự do hiếm có và cao cả của một xứ sở văn minh. Việc làm của chúng ta có chính nghĩa rõ ràng, không có bất cứ luật pháp nào ở đây cấm cản chúng ta.
Hãy xem ông viết tiếp “.Hóa ra dù chưa quyền hành gì mà các ông các bà trong ủy ban đã hành động y chang bọn đỏ đối với các bloggers ở Việt Nam thời gian gần đây Hèn chi mà mấy ổng chẳng âm thầm đóng cửa. Mới vận động thôi mà đã ghê gớm như vậy chứ giả sử mà mấy ổng cầm quyền thì bỏ mẹ dân đen”. Không thiếu gì những người trong cộng đồng nói như vậy…” Chẳng ai là người Việt Nam tỵ nạn cộng sản than phiền điều nầy, trừ những thành phần tiếp tay nối giáo cho giặc qua hình thức nghị quyết 36. Việc giải thể chế độ cộng sản không phải là chuyện dễ dàng, một ngày một bữa, mà phải trường kỳ kháng chiến có thể từ thế hệ nầy sang thế hệ khác.Tự Do nào cũng phải trả bằng xương, bằng máu, ngay cả chết chóc tù đày. Cần đòi hỏi những tấm lòng yêu nước cao cả và một sự hy sinh đoàn kết thật sự. Thời gian có thể dài ngắn, nhưng đừng bao giờ đem thành bại để luận anh hùng! Các nhà đấu tranh trong nước biết chắc rằng sớm muộn gì rồi cũng sẽ bị ngồi tù, nhưng họ chẳng có gì lo sợ cả.Cha Lý vừa ra Lời kêu gọi giải thể chế độ cộng sản để thiết lập chế độ dân chủ đa đảng Việt Nam, thăng tiến hòa bình dù ông biết trước rồi ra chúng sẽ bắt giam ông trở lại bất cứ lúc nào, nhưng lòng yêu đất nước không cho phép ông im lặng.Thà nói ra lúc nầy trước khi ông lại bị bịt mồm bịt miệng như trong phiên tòa ô nhục trước đây.
Ông lại cho rằng những ồn ào chấn động, những cáo buộc, lăng mạ, chụp mũ, lộn xộn nhất chỉ diễn ra trong cộng đồng Việt Nam ở bên nầy Thái Bình Dương, còn bên kia dân chúng có biết không? Ở đất nước tự do nầy, không ai có quyền lăng mạ hoặc chụp mũ ai, chỉ có những kẻ có tật thường hay giật mình. Không có lửa làm sao có khói, không có những kẻ tiếp tay, dàn dựng, mời mọc, thuê mướn, quảng bá truyền thông thì làm sao có chuyện chống cộng mà ông cho là ồn ào, bát nháo. Là một nhà báo lại là từng làm chủ bút một tờ báo lớn, thế mà tại sao ông đặt ra một câu hỏi vô cùng ngớ ngẩn như vậy, điều nầy hơi quá đáng, không đúng sự thật. Cá nhân người viết bài nầy đã từng gặp và nghe những lời xác nhận từ giáo sư Nguyễn chính Kết, nhà đấu tranh dân chủ cho Việt Nam, hiện đang được tỵ nạn cộng sản tại Hoa Kỳ. Ông đã nói “Đồng bào ở trong nước, mỗi lần nghe hải ngoại biểu tình chống cộng sản thì họ mừng lắm, càng chống chúng bao nhiêu càng làm tăng thêm khí thế của các nhà đấu tranh dân chủ trong nước chúng tôi bấy nhiêu”.
Đâu có phải chỉ có ở Hoa Kỳ chúng ta chống đâu, mà từ Âu qua Úc hay khắp năm châu cũng thế. Nơi nào có người Việt tỵ nạn cộng sản là nơi đó cũng có những thành phần tiếp tay, cò mồi, ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản, và cũng chính những nơi đó mới làm nên được sức mạnh cộng đồng.
Trước khi viết tiếp tôi xin dẫn chứng một số điều quan trọng trong nghị quyết số 36/NQ-TW ngày 26-3-2004 của Bộ Chính trị về Công tác đối ngoại Việt Nam ở nước ngoài, để khỏi bị ông chê là chống cộng vu vơ.Vì trong phạm vi bài viết hạn hẹp, tôi chỉ nêu ra những điểm cần thiết liên quan đến những vấn đề đang sôi nổi trong sinh hoạt cộng đồng người Việt của chúng ta.
Trong phần thứ ba về Nhiệm vụ chủ yếu, ở đoạn 5 như sau: “Tích cực đầu tư cho chương trình dạy và học tiếng Việt cho người Việt Nam ở nước ngoài, nhất là cho thế hệ trẻ.Xây dựng và hoàn chỉnh sách giáo khoa tiếng Việt cho kiều bào, cải tiến chương trình dạy tiếng Việt trên vô tuyến truyền hình, đài phát thanh và qua mạng internet. Cử giáo viên dạy tiếng Việt tới những nơi có thể giúp bà con học tiếng Việt.Tổ chức trại hè nói tiếng Việt cho thanh, thiếu niên người Việt Nam ở nước ngoài. Tổ chức cho các đoàn nghệ thuật, nhất là các đoàn nghệ thuật dân tộc ra nước ngoài biểu diễn phục vụ cộng đồng.Tạo điều kiện cho các nghệ sĩ, vận động viên là người Việt Nam ở nước ngoài về nước biểu diễn, thi đấu quốc tế. Thường xuyên tổ chức các chương trình giao lưu văn hóa, văn học, nghệ thuật, triển lãm, hội thảo, du lịch, về nguồn…”
Nghị quyết 36 cộng sản nguyên thủy là một nghị quyết “Dân vận” rồi.Nhưng để đạt được mục đích đó, chúng tìm đủ mọi cách vận động để bọn tay sai nằm vùng thưc hiện bằng nhiều chiêu thức khác nhau, chẳng có “Đòn” nào là đòn mới như ông đã “ bịa” trong lời tựa bài viết của ông. Nghị quyết 36 do chính thủ tướng Việt gian cộng sản Võ văn Kiệt đã ký với những lời nhắn nhủ như sau: “Tôi kêu gọi tất cả đồng bào trong nước và đang ở nước ngoài hãy hướng về tổ quốc, đồng tâm đoàn kết, góp phần xây dựng đất nước ta.Chúng ta hết sức quan tâm đến sự hòa hợp, chúng ta phải đặt quyền lợi dân tộc là tối thượng, cho dù chính kiến tôn giáo, quan điểm có khác nhau, nhưng lợi ích dân tộc phải đặt lên trên hết.Mọi người Việt Nam phải cùng nhau góp sức, không phân biệt chính kiến, tôn giáo, không có gì chúng ta gây ra trỡ ngại đó. Đối với người nước ngoài còn bỏ qua được, không lẽ người Việt Nam với nhau không bỏ qua được hay sao! Nếu cố chấp nhau dân tộc không lớn mạnh được..”
Câu nói của cựu tổng thống Nguyễn văn Thiệu “Đừng tin những gì cộng sản nói, mà hảy nhìn những gì cộng sản làm”, muôn đời vẫn luôn luôn còn giá trị với bất cứ chế độ cộng sản nào. Chuyện cộng sản cho phép một số ca sĩ hải ngoại về nước hát và ca sĩ trong nước ra hải ngoại trình diễn cũng nằm trong kế sách của chúng. Có gì mới lạ đâu, đó là chỉ là việc cố gắng đưa bàn tay nối dài với người Việt chúng ta tại hải ngoại.
Tôi cố đọc hết bài viết của ông để cố tìm ra một “Đòn” mới của nghị quyết 36 nhưng tôi cảm thấy thất vọng hoàn toàn như những điều ông dẫn chứng sau đây. “Chưa cần phải luận bàn là công cuộc chống nghị quyết 36 thành công hay thất bại, nhưng cứ duyệt lại những diễn biến trong cộng đồng từ lâu người ta có thể kết luận riêng cho mình và chuyện Hà nội tung ra đòn thứ hai là chuyện đương nhiên. Điều quan trọng là đòn thứ hai nầy do chính trung ương đảng Cộng sản điều khiển, cộng thêm với việc thiết lập một trang mạng cho Việt kiều ở nước ngoài. Website đưa tin về người Việt ở nước ngoài vừa được ra mắt hôm thứ Tư vừa rồi, nhằm mục đích tuyên truyền đường lối chính sách của đảng và nhà nước đối với người Việt ở nước ngoài.”
Dầu Bộ chính trị hay Trung ương đảng điều khiển thì có khác gì nhau, chẳng qua là cách xử dụng ngôn từ. Chẳng có gì gọi là “Đòn” thứ hai hay thứ ba cả! Chúng là một bè lũ gian manh đầy tham vọng càng ngày càng bị cô lập tứ bề. Việc nhắm vào chất xám và tiền của nơi kiều bào hải ngoại để sống còn là việc họ cần làm trong khi cố ra sức đè bẹp các tôn giáo, các thành phần trí thức yêu nước có thể làm rung rinh chế độ một cách không gớm tay.Họ có yêu nước, yêu dân tộc gì đâu.Đối với họ là cũng cố quyền lưc cho đảng bằng bất cứ thủ đoạn, kế sách nào để đưa đến sự thành công cho một nghi quyết.
Bài ông viết rất dài theo kiểu đánh hỏa mù, vòng vo tam quốc, nhưng qua bài viết nầy cũng như bài viết trước đây, mọi người có thể hiểu ông, một ông Vũ Ánh nằm ở phe nào trong công cuộc chống cộng “Xương sống của nghị quyết 36 chính là đường lối khai triển sự kiểm soát cộng đồng người Việt tại hải ngoại nói chung và tại Mỹ nói riêng. Trong khi đó thì đáng buồn thay, khi nhắc tới nghị quyết 36 hay chuyện chống nghị quyết 36, nhiều người ở đây cười. Họ cười cũng phải , bởi vì trong quá trình chống nghị quyết 36 vừa qua, có bao nhiêu chuyện cười ra nước mắt trong cộng đồng và cái bi kịch chính là một số người trong tổ chức chống nghị quyết 36 trở thành những người thực hiện nghị quyết 36 cho Hà nội, bằng cách thay vì chống cộng thì họ quay ra chống nhau, chống đồng hương, đòn nhắm vào Việt cộng là đòn gió, còn đòn nhắm vào những người quốc gia chỉ vì không ưa những người đó, chỉ vì cách nhìn của họ khác mình. Thay vì vận động thuyết phục, lôi kéo thì ra lệnh, biểu diễn quyền lực, thay vì mở rộng lòng, chứng tỏ sự hào phóng bao dung, thận trọng và cảnh giác thì giở trò nhỏ mọn, tư thù ganh ghét, thiển cận, nóng vội, thiếu ngay cả yếu tố quan trọng của nhân bản: đó là sự tử tế giữa con người và con người…”
Ông không dẫn chứng được ai cười, nhưng tôi nghỉ ông là người cười chê trước tiên cùng nhóm bạn trong một góc nhỏ quán cà phê “Lú” nào đó. Đã nói là cộng đồng hay ủy ban không có đủ thẩm quyền thì lấy cái gì để ra lệnh, biểu diễn quyền lực như ông đã nói, cho dù có thật quyền đi nữa nếu họ nói bậy thì cũng chẳng ai rảnh để mà nghe.Ông đừng xem thường đồng hương quá như vậy. Chuyện chống lại một chế độ gian ác là bổn phận của tất cả mọi người.
Tại sao cần phải thuyết phục, lôi kéo, hào phóng bao dung với bọn đón gió trở cờ. Yếu tố nhân bản trong cuộc sống là cần thiết, nhưng phải tùy trường hợp đúng lúc đúng nơi.Tại sao ông không bảo bọn cộng sản và những kẻ tay sai phải biết những điều gì nên hoặc không nên làm. Đối với kẻ thù hoặc là chống đến nơi đến chốn, hoặc là cúi đầu làm tay sai, chứ chẳng có chỗ đứng nào khác hơn cho những kẻ mà ông cho là tử tế. Cộng đồng và các nhà lãnh đạo các Ủy ban họ thừa hiểu ai là người quốc gia và ai là người tay sai cộng sản. Một chương trình ca hát toàn là đoàn văn công Cộng sản thứ thiệt về ngay tại nơi điạ phương ta đang ở, tổ chức không cần biết đến lỗ lời, vé thì cho free nhiều hơn vé được bán, thì không chống thì còn gì là tổ chức của một cộng đồng tỵ nạn.
Cá nhân người viết bài nầy là một cư dân Dallas hơn 20 năm qua, đã từng có mặt hầu hết trong mọi sinh hoạt cộng đồng.Đã từng chứng kiến mọi sự thảm hại của các đoàn văn công Cộng sản được bọn con buôn tiếp tay dàn dựng. Từ Vùng trời bình yên 2006, trải thảm đỏ 2007, Tiếng cười Dallas 2008, Nhạc hội Thanksgiving 2009 với vụ kiện tụng đặc biệt đòi bồi thường 14 triệu USD còn trong vòng thưa kiện, nhưng cộng đồng vẫn tiếp tục biểu tình trưóc sự khiêu khích của chương trình ca hát toàn văn công cộng sản “ Tiếu vương hội 2010” Tất cả mọi người hiện diện để phản đối chiến dịch tuyên truyền văn hóa vận lần nầy được đến từ khắp mọi nơi: Nam Cali, Austin, Houston, Washington, Florida.và hơn 400 đồng hương tại Dallas. Được các cơ quan truyền thông báo chí người Mỹ tại địa phương hiện diện tường thuật đầy đủ. Rạp hát trình diễn với sức chứa hơn 3000 chỗ ngồi, nhưng vào giờ chót cố gắng bán và cho thêm chỉ vỏn vẹn khoảng dưới 250 người.
Đặc biệt lần nầy, dù bầu show đã thuê nguyên cả khu vực trình diễn, nhưng cảnh sát an ninh đã thông cảm và rất hiểu được việc làm chính đáng của chúng ta, ra vào dễ dãi và chuyện ế ẩm bọn cai thầu văn nghệ không thể che giấu được. Nói lên điều nầy để minh chứng và trả lời với ông Vũ Ánh là chuyện chống nghị 36 của cộng đồng và đồng hương thành công hay thất bại! Ông cứ yên tâm đừng buồn vì cá nhân tôi là người trong ủy ban yểm trợ pháp lý cho các vị lãnh đạo cộng đồng và 2 cơ quan truyền thông báo chí bị kiện thưa tại Dallas, chúng ta đang có một ngân quỹ dồi dào do đồng hương khắp nơi đóng góp, thừa sức để đối đầu với âm mưu của những kẻ nhiều tiền lắm bạc!
Vỏ quýt dày thì bao giờ cũng có móng tay nhọn. Ông cho rằng cái vỏ dân vận Việt Cộng cũng khá độc hiểm đấy, nhưng vấn đề đặt ra là móng tay một số tổ chức chống Cộng ở đây có đủ nhọn hay không. Làm thế nào để có những móng tay nhọn thì hiện nay vẫn còn là một thử thách trong cộng đồng. Xin cám ơn ông đã đưa ra một vấn đề rất chí lý, và cũng xin kính nhờ ông hãy xắn tay áo giúp giùm một tay, dù tuổi già sức yếu, nhưng sự hiện diện của ông cũng đủ nói lên được một tấm lòng. Xin ông hãy ngưng chỉ trích bôi bẩn việc chống Cộng của các cộng đồng. Tôi đọc ở đâu đó trên diễn đàn có một đoạn họ nhắc đến tên tuổi ông: “Phần ông Vũ Ánh viết thì bà con ít người tin vì chính ông là là người đồng ý cho đăng bài Huỳnh Thủy Châu vào hình chậu rửa chân có cờ Việt Nam Cộng Hòa, và cũng chính ông bị báo Người Việt cho đi nghỉ mát..”
Trên phương diện nầy, phương diện khác, mỗi con người đều có giới hạn về mặt tài năng và cả khiếm khuyết, những người đứng ra nhận lãnh trách nhiệm cộng đồng, hội đoàn cũng thế. Họ hơn người ở chỗ dám đứng lên. Trong khi có người tài năng hơn lại né tránh? Phê bình để họ sữa sai là điều cần, nhưng viết bài đánh phá là tiếp tay cho những loại báo chí đã và đang công khai đứng về phía kẻ thù là điều không thể chấp nhận được.
Dù chỉ một lần thất tín thôi, thì vạn sự chẳng ai tin ông. Chuyện chống lại nghị quyết cộng sản sẽ còn dài.Nhưng có một điều xin ông phải công nhận được một sự thật. Nghị quyết 36 của Cộng sản dù chưa chết nhưng chúng cũng đang ngất ngư, còn các lãnh tụ Cộng đồng cùng các Ủy ban chống Cộng vẫn còn rất mạnh, vẫn còn là thành trì đủ sức ngăn chăn sự xâm nhập của bất cứ nghị quyết nào của Cộng Sản. Nhân dịp đầu năm kính chúc ông được nhiều sức khỏe sớm nhận ra được vấn đề. Xin ông hãy trả lại sự yên lặng trên diễn đàn. Thành thật cám ơn ông trước.
Mũ xanh Phạm văn Tiền
Arlington, Texas những ngày đầu năm 2011