Đảng Cộng Sản VN đã tồn tại trên đất nước hơn 79 năm kể từ ngày thành lập. Mặc dù đã thay đổi nhiều tên gọi để đối phó theo từng giai đoạn nhằm che mắt nhân dân, nhưng cốt lõi vẫn là Cộng Sản. Chúng ta đã biết quá nhiều về những chính sách tàn bạo của các nhà lãnh đạo đảng trong suốt thời gian cai trị nhân dân miền bắc, điển hình là những cuộc đấu tố trong giai đoạn cải cách ruộng đất long trời lở đất có một không hai trong lịch sử VN. Đặc biệt, sau 34 năm kể từ ngày 30/04/1975, những tài sản kếch xù của miền Nam đã được đảng sử dụng qua các chiêu bài và chính sách cải tạo công thương nghiệp, đánh tư sản mại bản, tịch thu nhà cửa của các thành phần lãnh đạo, sĩ quan của chính phủ VNCH, của các nhà gọi là giàu có trong nhân dân và những gia đình vượt biên, 16 tấn vàng trong kho bạc miền Nam cùng nhau chia chác rồi đổ tội cho tổng thống Nguyễn Văn Thiệu mang đi…
Tự phong cho mình là đỉnh cao trí tuệ, ĐCSVN đã đưa đất nước ngày càng nghèo nàn, lạc hậu luôn luôn đứng vào vị trí “top10”những quốc gia kém cỏi của thế giới về tự do, dân chủ, nhân quyền. Vai trò con rồng của Đông Nam Châu Á mà trước 1975 nhân dân miến Nam đã tự hào thì ngày hôm nay chẳng những đã mất mà ngược lại, còn thua sút các nước cùng khu vực hàng thế kỷ. Các nhà lãnh đạo đảng thường tuyên truyền trong nhân dân những điều rất hay, rất đẹp nhưng thực tế thì hoàn toàn khác hẳn. Đảng hô hào xoá bỏ hận thù nhưng thực tế, vẫn tàn bạo với các thành phần mà trước đây không cùng chí hướng với đảng; chẳng hạn tất cả những nghĩa trang quân đội nơi an nghỉ nghìn thu của các chiến sĩ VNCH đã bị đảng san bằng bình địa, lại còn áp lực với các chính quyền các nước xoá bỏ những tấm bia kỷ niệm thuyền nhân đã chết trên bước đường đi tìm tự do.
Đảng hô hào đoàn kết, sử dụng nhân tài, biết lắng nghe những điều hay lẽ phải để cùng nhau xây dựng quê hương. Thực tế, vẫn tiếp tục đàn áp, bắt bớ và bỏ tù nặng những người bất đồng chính kiến muốn đảng phải sửa sai để hoà mình cùng sự tiến bộ của thế giới.
Đảng hô hào hoà hợp dân tộc, vì dân và do dân. Thực tế, dân oan càng ngày càng đông, nhân tài không được sử dụng đúng mức vì chỉ có đảng viên mới được quyền lãnh đạo các cơ quan, ban ngành từ địa phương nhỏ nhất tới thượng tầng trung ương, không chấp nhận bất cứ một ý tưởng nào mà không đúng với đường lối của đảng, cho dù ý tưởng đó là một đại công thần của đảng, là những thành phần trí thức nhất trong nước (điển hình là những bức thư cảnh tỉnh của đại tướng Võ Nguyên Giáp và các tướng lãnh cùng với kiến nghị gần 3000 nhà trí thức ưu tú nhất VN trong dự án khai thác bauxite Tây Nguyên). Ban hành QĐ 97 bịt miệng sự phản biện công khai của các nhà trí thức khiến cho Viện nghiên cứu và phát triển IDS của 16 nhà trí thức từng có tiếng trên chính trường quốc tế phải tự động giải tán….
Đảng hô hào là tôn trọng mọi quyền tự do của nhân dân được thể hiện qua điều 69 Hiến Pháp về quyền tự do ngôn luận, bầu cử, ứng cử, biểu tình và lập hội. Thực tế người dân chỉ được quyền bầu trong danh sách mà đảng đã chọn sẵn, chỉ được quyền ứng cử sau khi được đảng cho phép, còn báo chí và quyền thành lập hội đoàn tư nhân thì hoàn toàn không có.
Đảng hô hào là tôn trọng mọi quyền tự do tín ngưỡng của nhân dân. Thực tế, chỉ có những tổ chức tôn giáo nào tình nguyện chịu sự điều hành và kiểm soát của đảng thì mới được tự do hành đạo theo giáo lý của tôn giáo, nhưng phải thường xuyên dưới sự hướng dẫn của các cấp chính quyền. Những nhà xuất gia tu hành nào mà can đảm nói lên cái sai của chính quyền, hoặc đề nghị những điều gì mà không cùng với đường lối của đảng thì đều bị trù dập, đều bị chính quyền tìm cách cô lập và đàn áp không nương tay, điển hình như đại lão Hoà thượng Thích Quảng Độ và các chư tôn đức trong GHPGVNTN, đức Tổng giám mục Ngô Quang Kiệt và các Linh mục của các giáo xứ Thái Hà, Tam Toà…, các Mục sư trong Hội thánh Tin lành thuộc hệ phái Manonite…, các vị tu sĩ PGHH thuần tuý. Đặc biệt, là trường hợp Hoà Thượng Thích Nhất Hạnh sau những lần về VN đã tạo cho bộ mặt của chính quyền CSVN được sáng sủa hơn trên trường quốc tế, được vào WTO, được bỏ tên trong danh sách CPC, được làm thành viên không thường trực của Hội đồng bảo an LHQ… Nhưng chỉ một đề xuất nên bãi bỏ ban an ninh tôn giáo, đừng xen vào nội bộ tôn giáo để tôn giáo được tự do hành đạo mà không lệ thuộc vào sự kiểm soát của chính quyền như các nước văn minh trên thế giới đã và đang làm, kết quả là các giáo thọ của Ngài từ Làng Mai (Pháp quốc) đều bị trục xuất khỏi VN, còn 397 tăng ni sinh VN tu tại tu viện Bát Nhã nơi thực hiện pháp môn tu Làng Mai thì bị đàn áp tàn nhẫn trong thời gian vừa qua. Mặc dù, đã được cả cộng đồng thế giới lên tiếng phản đối, số phận của các tăng ni sinh này hiện nay vẫn còn là ẩn số, bởi vì 20 tăng ni của Bát Nhã về tu tại chùa Từ Đức thì đã bị lực lượng CA giải tán rồi. Hồ sơ bảo lãnh 192 tăng ni Bát Nhã tại chùa Phước Huệ được sự đồng ý của Ban trị Sự GHPGVN của 2 thượng toạ Thích Minh Nghĩa và Thích Viên Thanh đã không được chính quyền chấp thuận. Ngày 09/12/2009 trong khi phái đoàn EU nhân quyền Châu Âu đến chùa Phước Huệ để gặp thượng toạ trụ trì Thích Thái Thuận và các tăng ni, thì công an đã mặc thường phục cùng với côn đồ giả danh phật tử đến đập phá chùa và hành hung các tăng ni trước sự chứng kiến của phái đoàn. Trong khi đó, toàn thể phật tử thuộc thị xã Bảo Lộc chung quanh chùa đều bị lực lượng CA cô lập tại nhà không cho đến chùa. Không bao giờ có chuyện Phật tử dám đập phá chùa chiền và xúc phạm tăng ni, vì đây là một trọng tội nặng nhất trong giới luật mà bất cứ một Phật tử nào dù ngang bướng cách mấy cũng không bao giờ dám nghĩ đến. Chính quyền CSVN đang tự sát khi cố tình gây đau thương cho giới tu hành. Sự im lặng của chư tôn đức trong hàng lãnh đạo GHPGVN trước những bất công và tàn bạo này của chính quyền là hành động tiếp tay cho kẻ ác, không xứng đáng với tinh thần Bi, Trí, Dũng của người xuất gia.
Nếu trước đây, với sự suy vong của chủ nghĩa CS quốc tế, chính quyền CSVN bắt buộc phải đổi mới bằng con đường kinh tế thị trường theo lối làm ăn của tư bản để cho bộ mặt của xã hội VN có phần khởi sắc hơn nhờ vào đầu tư của các nước tư bản đổ vào kinh doanh cùng với số tiền mà đồng bào VN hải ngoại gởi về. Nhưng nếu ngày hôm nay, chính quyền CSVN không biết phục thiện mà cứ tiếp tục tàn bạo trong sự độc quyền, độc đoán mãi thì chắc chắn rằng con đường tiêu vong của chính quyền CSVN sẽ không còn xa. Nên nhớ rằng sự khởi sắc của VN ngày nay là so với VN của 20 năm về trước chớ nếu so với các nước cùng khu vực thì không là gì cả. Nhưng đó là về mặt kinh tế, còn về chính trị thì các nhà lãnh đạo CSVN càng ngày càng xa rời chính nghĩa. Tuy nhiên, chúng ta cần sáng suốt để nhận định vì sao CSVN chỉ chấp nhận đổi mới kinh tế mà không chấp nhận đổi mới tư duy chính trị.
1– Có đổi mới kinh tế thì các thành phần đảng viên lãnh đạo mới có cơ hội tham nhũng, vì tiền vay mượn, viện trợ đầu tư từ nước ngoài gia tăng và số tiền các công trình xây dựng, phát triển đất nước càng lúc càng nhiều, đó là cơ hội cho các đảng viên lãnh đạo tự do tham ô móc ngoặc. Những công ty kinh doanh hoặc được sự đỡ đầu của các đảng viên lãnh đạo hoặc do chính nhà nước đầu tư qua tiền vay mượn, viện trợ của nước ngoài được khai thác tối đa để đưa vào túi riêng, khi lỗ lã thì tuyên bố phá sản là xong, hoặc nếu tham ô mà bị bể thì sẽ được xét công và tội cùng sự bao che trong lúc làm ăn với nhau mà chạy tội. Hình thức tù tượng trưng cũng như thuyên chuyển qua cơ quan khác là chuyện hàng ngày của đảng. Tiền trả nợ thì có toàn dân lo.
2– Nhờ đổi mới kinh tế mà ngày nay, các thành phần đảng viên lãnh đạo mới giàu có để trở thành những tư bản đỏ của thời đại. Hãy nhìn cách ăn chơi xài tiền như nước lã của các cán bộ đảng viên trong các nhà hàng sang trọng, trong các quán bia ôm đầy ắp gái tơ đủ kiểu, cách xài tiền của con cái của họ đi du học ở nước ngoài và hàng tỉ đôla mà họ gởi các ngân hàng ngoại quốc nhất là ngân hàng Thụy sĩ thì chúng ta sẽ biết thế nào là sự thật của những con người lãnh đạo ĐCSVN.
Trong lần trả lời chất vấn tại QH ngày 19/11/2009 của thủ tướng Nguyễn tấn Dũng, ông ta tự hào là sẽ cố gắng noi gương theo thủ tướng Phạm Văn Đồng (người đã ký công hàm dâng HS-TS cho TQ năm 1958), ông ta nói: “tôi nhớ đồng chí Phạm văn Đồng có lẽ làm thủ tướng lâu nhất, có lần nói chưa kỷ luật một đồng chí nào. Hơn 3 năm nay tôi làm thủ tướng, cũng chưa kỷ luật một đồng chí nào. Chắc cũng phải học theo đồng chí Phạm Văn Đồng”. Ai cũng biết là tại VN hiện nay, tham nhũng là công khai, là bất trị, là tiêu cực và móc ngoặc với nhau để làm giàu bất chính. Cá nhân ông Dũng khi nhậm chức thủ tướng đã từng tuyên bố là sẽ không nương tay với tham nhũng, với tiêu cực. Nhưng trước Quốc Hội thì ông lại tự hào là sau hơn 3 năm tại vị ông chưa từng kỷ luật ai. Chúng tôi thiết nghĩ chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ biết con người của thủ tướng Nguyễn tấn Dũng thuộc về loại nào rồi. Có thể với trình độ lớp 3 trường làng ông nghĩ rằng, khi nói như vậy trước gần 500 đại biểu QH quy tụ mọi thành phần đảng viên lãnh đạo từ khắp miền đất nước cũng như trung ương, thì ông sẽ được mọi người ủng hộ để ông tiếp tục tại vị trong kỳ đại hội đảng thứ XI sắp diễn ra? Trong lần trả lời trực tuyến với công chúng năm 2007, ông cũng khẳng định: “yêu nhất, thích nhất là trung thực. Ghét nhất, giận nhất là giả dối”. Nhưng bài viết của ông được đăng trên báo nhân ngày giỗ đầu tiên của ông Võ Văn Kiệt có đoạn ông ca ngợi tinh thần đấu tranh kiên cường của ông Võ Văn Kiệt vì đã cương quyết không chịu thi hành ngưng bắn sau ngày ký hiệp định Ba Lê 27/01/1973 quy định các bên ngưng bắn để tổ chức ngày tổng tuyển cử cho toàn dân VN chọn lựa người lãnh đạo đất nước. Bài viết này của thủ tướng Dũng đã chứng tỏ cho mọi người biết rằng chính quyền CSVN là tác nhân chính vi phạm Hiệp định chớ không phải như những gì mà họ đã tuyền truyền trong nhân dân là Mỹ và chính quyền VNCH vi phạm Hiệp định.
Còn chủ tịch Nguyễn Minh Triết, một con người tự nhận mình là sinh viên khoa học của Sài Gòn trước năm 1975, với gương mặt và lời nói không khác gì là nông dân Hai Lúa, đã có những lời phát biểu gây chấn động cả trong lẫn ngoài nước. Sau khi đến Hoa Kỳ, phải đi vào ngả sau để tiếp kiến tổng thống Mỹ vì ngả trước đã được cộng động VN dàn chào. Sau đó, qua nước Cuba anh em vì cùng là cộng sản với nhau, ông cao hứng phát biểu: “Có người ví von, VN-Cuba như là đất trời sinh ra. Một anh ở phía Đông, một anh ở phía Tây. Chúng ta thay nhau canh giữ hoà bình thế giới. Cuba thức thì VN ngủ, VN gác thì Cuba nghỉ”. Sau đó, ông chủ tịch lại chứng tỏ cái uy quyền của mình bằng cách ký tặng cho Cuba 3000 tấn gạo trong khi, đa số nhân dân VN trong các vùng nông thôn nghèo khổ phải lao động cực nhọc mới có đủ tiền mua gạo ăn hàng ngày, còn cuộc sống của người dân trong các vùng bị thiên tai, lũ lụt tàn phá thì bửa đói, bữa no. Các Hội từ thiện và các cộng đồng VN hải ngoại đã phải ra sức cứu giúp cho những đồng bào bất hạnh đúng với tinh thần: lá lành đùm lá rách. Một đất nước nghèo xơ xác như Cuba và một đất nước VN với tham nhũng, tiêu cực đang tràn lan vào bậc nhất thế giới và đất đai, hải đảo, vùng biển đang bị TQ xâm lấn nhưng không dám phản đối mạnh. Thế mà dám khẳng định là có nhiệm vụ canh giữ hoà bình thế giới, vị trí mà cho dù là những siêu cường như Hoa kỳ, Anh, Pháp… cũng không dám nói. Còn trong nước thì vừa rồi, ông chủ tịch phát biểu trước Hội nghị Việt kiều lần thứ I tại Hà Nội ngày 21/11/2009 là: “ở nước người ta muốn tham tiêu cực, muốn tham nhũng cũng khó vì hệ thống pháp luật rất chặc chẽ , còn ở VN mình không muốn tham nhũng cũng động lòng tham,… chớ không phải do người VN tham nhũng. Quý vị ở nước ngoài khi nghe thông tin này cũng đừng hốt hoảng cho rằng sao tham nhũng ở VN nhiều nhất thế giới”. Lần đầu tiên trong guồng máy lãnh đạo CSVN, chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết đã nói thật. Từ câu nói này ông Triết đã nhìn nhận sự quản lý của nhà nước là quá kém, là vì thấy tiền viện trợ và vay mượn của các nước nhiều quá cho nên, động lòng tham mới có tiệu cực và tham nhũng vào bậc nhất của thế giới.
Trong khi TQ hàng ngày đã và đang gieo rắc đau thương cho nhân dân VN, thường xuyên bắt bớ, đánh đập các ngư dân đánh cá của VN trong thời gian qua, ngang nhiên tiến quân qua biên giới để đánh VN tháng 2/1979 khiến cho trên 50 ngàn chiến sĩ phải hy sinh, có những nơi mà quân TQ đi qua thì đàn bà con gái đều bị hãm hiếp rồi bị giết luôn, các tỉnh thành và rất nhiều làng mạc bị quân TQ san bằng (trong cuốn sách bị vong lục mà chính quyền CSVN công bố trước thế giới vào tháng 5/1979 đã nêu ra những sự kiện tàn ác này của TQ), ngang nhiên dùng lực lượng hải quân đánh chiếm các đảo quan trọng trong quần đảo TS mà quân đội VN đang trấn giữ. Ông Nguyễn Minh Triết chẳng những không động lòng, ngược lại còn hết lòng ca ngợi và cúi đầu trước các nhà lãnh đạo của TQ. Ông đã phát biểu với viện trưởng VKSTC TQ Tào Kiến Minh tại phủ chủ tịch ngày 23/11/2009 như sau: “2 đảng, 2 nhà nước và nhân dân 2 nước Việt-Trung có truyền thống quan hệ lâu đời, tốt đẹp. Hai nước Việt-Trung đời đời sống bên nhau. Vì vậy, mãi mãi vun đắp cho tinh thần hữu nghị, quan hệ tiến tới tương lai tốt đẹp hơn”. Thật bất hạnh cho nhân dân VN khi có những người lãnh đạo bất tài, vô dụng và ươn hèn trước kẻ thù xâm lược như thế.
Biết bao những ý tưởng hay đẹp và hợp thời để ĐCSVN tiếp tục tồn tại trong lòng dân tộc của các tướng lãnh công thần của đảng, những đề nghị và góp ý thẳng thắn trong hàng trí thức tối ưu của dân tộc trước sự mất còn của đất nước đã không đánh thức được lương tâm của các nhà lãnh đạo CSVN hiện tại. Bài viết với tựa đề: “Không thể không nói” của KTS Trần Thanh Vân đang hiện diện trên các trang web toàn cầu, người cùng quê với GS Nguyễn Huệ Chi, được GS dẫn lời giới thiệu trong bài viết của bà, bà KTS Trần Thanh Vân là một người có tới 55 năm kinh nghiệm về TQ, từng du học ở TQ, ngoài chuyên ngành bà còn giỏi về khoa phong thuỷ do đó, bà biết rất rõ về những âm mưu thâm độc của TQ lúc nào cũng tìm cách để chiếm VN. Bà viết với cả chân tình và sự hiểu biết của mình với hy vọng là các nhà lãnh đạo CSVN đừng tiếp tục u mê nữa để tổ quốc VN được vẹn toàn. Cũng như các lá thư của thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh gởi lãnh đạo và BCT đảng, ông Nguyễn Trọng Vĩnh đã từng làm đại sứ VN tại TQ 15 năm từ 1974-1989, ông cũng biết rất rõ về âm mưu thâm độc của TQ là cố tìm cách chiếm VN cho bằng được trong tương lai.
Đất nước VN không thiếu nhân tài và nhân dân VN lúc nào cũng mơ ước được tự do, dân chủ và nhân quyền mà hầu hết các nước trên thế giới đang theo, đang thành công và đang tiến bộ. Chẳng lẽ cả một dân tộc, cả một khối đông chất xám, trí thức của đất nước lại khoanh tay chịu thua một thiểu số người lãnh đạo của ĐCSVN để trong tương lai phải chịu cảnh bị Tàu đô hộ nữa hay sao? Đã đến lúc các lực lượng quân đội và công an, các thành phần trung thành với đường lối cai trị của các nhà lãnh đạo ĐCSVN phải nhìn lại chính mình, phải công tâm để biết rằng đường lối của đảng hiện nay là không còn phù hợp với lòng dân, là đang lạc hậu so với sự tiến bộ của thời đại, hậu quả cuối cùng là đất nước sẽ bị mất vào tay bọn người TQ, nhân dân sẽ tiếp tục nghèo nàn, lạc hậu. Chắc chắn rằng, chẳng có ai mong muốn những điều như thế xảy ra. Nhưng với những gì mà các nhà lãnh đạo CSVN đang thực hiện và đang thân thiện với TQ thì đó là sự thật. Vậy những ai tự nhận mình là công dân nước Việt, tự nhận mình là thành trì bảo vệ Tổ quốc, bảo vệ đất nước và nhân dân sẽ hành động ra sao trước khi quá muộn?
Trần Thị Hương Trà