Trong lịch sử, chưa bao giờ dân tộc Việt Nam bị chia rẽ, phân ly và đứng trước nguy cơ như hiện nay. Ai cũng mong muốn có một con đường giúp đất nước thoát khỏi thảm họa, nhưng hiện nay không chỉ có một con đường mà rất nhiều con đường, kể cả những con đường đi ngược chiều nhau.
Đảng Cộng sản chọn con đường xã hội chủ nghĩa để đưa đất nước đến độc lập, tự do, hạnh phúc nhưng cho đến nay mục đích đó hãy còn xa vời. Độc lập nhưng vẫn còn lệ thuộc nặng nề vào Trung quốc. Quá nhiều quyền tự do thuộc dân quyền và nhân quyền bị vi phạm. Hạnh phúc sao được khi Việt Nam vẫn là một đất nước nghèo đói với bao nhiêu thiên tai nhân họa mà nhân họa rình rập từng ngày từng giờ với bất cứ ai, nhất là những người thấp cổ bé miệng.
Những người tự nhận là “quốc gia”, trước đây thuộc Việt Nam Cộng Hòa và những người chống cộng triệt để tin rằng chỉ có lật đổ chế độ cộng sản hoặc xóa bỏ vai trò lãnh đạo của đảng cộng sản mới có thể xây dựng lại đất nước. Họ cho rằng chế độ Việt Nam Cộng Hòa ở Miền Nam trước 1975 mới là chế độ dân chủ tự do, hơn hẳn chế độ hiện nay và mơ ước “bao giờ cho đến ngày xưa”. Tuy nhiên họ chưa có cách nào hữu hiệu để lật đổ chế độ cộng sản và Việt Nam Cộng Hòa chỉ là một chế độ dân chủ phôi thai, còn rất nhiều khiếm khuyết và sự bất tài, yếu kém của những người lãnh đạo chính là một trong những nguyên nhân quan trọng đưa đến sự thua trận và tan rã của Việt Nam Cộng Hòa.
Những người yêu nước xuất thân từ nhiều nguồn khác nhau, phần lớn là trí thức trong cũng như ngoài nước, kể cả một số đảng viên cộng sản, thường được gọi là những “nhà đấu tranh cho dân chủ”, đã để ra nhiều công sức và tâm huyết đi tìm giải pháp cho dân tộc trước hiện tình. Bằng những bài lý luận hay hành vi đối lập với nhà cầm quyền, bằng các blog, websites, bằng các cuộc vận động quốc tế, thành lập tổ chức hay không có tổ chức, phần lớn với tinh thần đấu tranh bất bạo động hay nghiên cứu các cuộc cách mạng xanh, cách mạng nhung, cách mạng hoa nhài hi vọng vận dụng vào tình hình Việt Nam…Tất cả đều đang ở giai đoạn tìm đường gay go, nhiều khi phản bác nhau và luôn phải đối phó với sự đàn áp của guồng máy độc tài toàn trị.
Con đường của nông dân, lực lượng đông đảo nhất của dân tộc vẫn là “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”, tiếp tục đổ mồ hôi sôi nước mắt trên ruộng đồng như cha ông vẫn làm từ ngàn xưa. Lực lượng làm ra lúa gạo, của cải nhiều nhất cho đất nước lại là những người nghèo đói thiệt thòi nhất vì lợi nhuận làm ra bị những thành phần trung gian và cơ quan nhà nước chiếm phần lớn. Cũng có những nông dân biết cách làm giàu nhờ áp dụng khoa học kỹ thuật nhưng chỉ là số ít. Ruộng đồng bị thu hẹp nhanh chóng do đô thị hóa và nạn cướp đất của cường hào ác bá mới. Con đường của nông dân bị mất đất chỉ còn là nhọc nhằn đau khổ lê lết đến cửa quan tìm đến nơi khiếu kiện một cách vô vọng.
Công nhân bây giờ không còn là giai cấp lãnh đạo cách mạng. Họ làm việc đầy trong các khu chế xuất, khu công nghiệp hay công ty hãng, xưởng, bị chủ trong nước và nước ngoài bóc lột tối đa với đồng lương rẻ mạt. Con đường của họ là thực hiện hàng nghìn cuộc bãi công (bị gọi là bất hợp pháp) hàng năm chỉ để mong tăng được đôi chút tiền lương còm. Phần lớn họ sống lây lất kiếp thợ thuyền trong những căn nhà trọ ổ chuột, cố dành dụm chút ít tiền bạc để tết về thăm gia đình nơi chốn quê.
Trí thức phức tạp hơn. Nổi tiếng nhất là các “trí thức phản biện”. Phản biện là tiếng nói của lương tri và tri thức trước những vấn đề chính trị – xã hội. Phản biện mạnh thì vào tù, vừa phải bị quản chế, chút chút cũng bị răn đe. Tất cả đều ở trong vòng kềm tỏa thui chột ý thức tự do sáng tạo và guồng máy cai trị cố biến họ thành tay sai, con hát. Những trí thức không phản biện hàng ngày cần cù làm công việc chuyên môn của mình trên các lãnh vực. (Về một phương diện, không thể cho rằng trí thức phản biện có giá trị hơn trí thức không phản biện. Chỉ riêng trong hai lãnh vực đông đảo trí thức nhất là giáo dục và y tế, dù có rất nhiều điều đáng thất vọng từ nền tảng đến hiện tượng, đội ngũ thầy cô giáo, y bác sĩ; trường học, bệnh viện đủ thứ bê bối nhưng không ai có thể phủ nhận được công sức và tâm huyết của hàng triệu trí thức trong hai lãnh vực này đang ngày đêm phục vụ cho nhân dân và giới trẻ.)
Các tầng lớp khác đều có con đường của mình. Thành phần nghèo khổ có các con đường hẹp, chỉ để giải quyết cuộc sống hàng ngày, từ các bãi rác hôi hám cho đến chợ búa, lòng lề đường chật hẹp. Chỉ quan chức tham ô và các nhóm lợi ích cấu kết quyền – tiền (không kể các doanh nhân thành đạt do làm ăn chân chính) có những con đường xanh sạch đẹp, hoa thơm cỏ xén lối thẳng cây trồng nơi những “khu dự án sinh thái” như những thiên đường trần gian nho nhỏ. Đó chỉ là những con đường cụt của sự hưởng thụ xa hoa ích kỷ trên nền tảng đau thương của toàn xã hội.
Vậy đâu là con đường Việt Nam, con đường chung cho cả dân tộc mở ra biển lớn, mở ra thế giới, mở ra tương lai huy hoàng?
Với khát vọng của toàn dân, chắc phải có con đường đó. Nhưng con đường này không thể hình thành nếu thiếu hai yếu tố cơ bản sau đây:
– Sự thông cảm, bao dung, hòa giải, đoàn kết giữa các thành phần dân tộc đối lập với chế độ độc tài toàn trị để tạo nên nội lực của dân tộc. Chỉ có nội lực của dân tộc mới chống lại được sự khống chế của chế độ độc tài toàn trị đang đưa dân tộc vào con đường huyễn hoặc. Nếu nói mâu thuẫn thời đại lớn nhất hiện nay là chế độ toàn trị đối lập với dân tộc mà dân tộc vẫn còn yếu kém thì dân tộc vẫn còn chịu thúc thủ. Nếu các thành phần của dân tộc vẫn còn khích bác, chia rẽ, thù hận nhau, không biết chấp nhận khác biệt trong tiểu tiết và phương tiện, ai cũng khăng khăng cho mình nắm được chân lý, dân tộc chỉ là những mảnh vỡ rời rạc không có chút sức mạnh. Nội lực dân tộc không chỉ cần để chống độc tài toàn trị mà còn là yếu tố quan trọng nhất để chống xâm lược từ phương bắc, chứ không phải là dựa vào một cường quốc nào, dù trong chiến thuật, chiến lược ở từng thời điểm, đó cũng là điều quan trọng . Bài học lịch sử này của Việt Nam đã quá rõ ràng trong mấy ngàn năm dựng nước và giữ nước.
– Từng người dân có ý thức, tinh thần và năng lực làm chủ vận mệnh cá nhân mình và đất nước. Ý thức để hiểu rõ, tinh thần để có lòng nhiệt thành và năng lực để biết cách biến thành hiện thực chứ không phải chỉ là ước mơ suông. Chế độ toàn trị chỉ tồn tại khi cai trị trên nỗi sợ và sự thờ ơ, bạc nhược của nhân dân. Nếu người dân từng tổ dân phố, từng xóm làng biết làm chủ thì không quan chức – cường hào ác bá nào có thể tác oai tác quái. Nếu người đi đường tuân thủ luật giao thông và biết phản ứng đúng mức, đúng luật pháp khi cảnh sát giao thông lạm dụng quyền lực thì những chuyện tiêu cực ngày sẽ càng ít đi. Nếu cử tri cương quyết gạch tên những ứng cử viên không đủ tiêu chuẩn thì các cuộc bầu cử dân chủ giả hiệu cũng khó thành công. Và cả từng đảng viên cộng sản, từng ủy viên trung ương, từng ủy viên bộ chính trị, nếu có những “người cộng sản chân chính” (tạm định nghĩa là những người thực sự vì lý tưởng xây dựng xã hội công bằng, dân chủ và văn minh) dám đấu tranh để thực hiện đúng mục đích lý tưởng của đảng được đề ra giấy trắng mực đen trong cương lĩnh, thì đảng sẽ bớt suy thoái đến mức báo động như hiện nay. Khi nói từng người là bao hàm sẽ hình thành đa số, nếu đa số nhân dân vẫn thiếu ý thức, tinh thần và năng lực làm chủ thì khát vọng cũng chỉ là ước mơ suông.
Với thực tế hiện nay, hai điều kiện trên xem ra vẫn còn nhiều thiếu sót. Ngoài sự vận động tự thân của mỗi người thì những người hoạt động chính trị xem ra không thể không quan tâm, nếu không nói là phải đặt thành trọng tâm trong chương trình hành động của mình.
Lịch sử không loại trừ những bất ngờ. Trong bầu khí xã hội bị dồn ép, không biết lúc nào bạo loạn có thể nổ ra và khi bạo loạn nổ ra, tình hình sẽ rất khó lường và kiểm soát. Sau bạo loạn, tình hình sẽ tốt hay xấu hơn cho đất nước, trả bằng giá nào, trong bao lâu, không ai có thể nói trước. Nhưng không ai có quyền hô hào bạo loạn, đẩy người khác vào con đường máu lửa trong khi mình đứng bên ngoài để hưởng lợi. Không ai được quyền nhân danh tập thể để hi sinh cá nhân trừ khi cá nhân tự nguyện. Không ai được quyền nhân danh tương lai để hi sinh hiện tại. Đó cũng chỉ là một cách “mục đích biện minh cho phương tiện” bẩn thỉu và tàn bạo của những kẻ hoạt đầu chính trị, chẳng tốt đẹp gì cho đất nước.
Phong trào Con đường Việt Nam vừa được phát động đang gây sôi nổi trong cộng đồng mạng. Những ưu khuyết điểm đang dần được cộng đồng phân tích trên nhiều khía cạnh nhưng những hoài nghi, nghi vấn cũng vẫn chưa được hoàn toàn làm sáng tỏ trong một tình hình quá ư phức tạp.
Người viết bài này có tên trong danh sách mời của những người khởi xướng phong trào. Tôi chưa nhận lời tham gia nhưng tôi chân thành chúc cho những người khởi xướng, tán thành, ủng hộ phong trào đủ khôn ngoan, sáng suốt và thiện tâm từng bước thực hiện được lý tưởng tốt đẹp của phong trào, góp phần hình thành con đường Việt Nam đích thực trong tương lai.
Đà Lạt 22/6/2012
Tiêu Dao Bảo Cự
4 Comments
Bao Tran
Tôi cho rằng hiện chúng ta có quá nhiều việc thực tế phải làm thay vì chờ đợi và hô khẩu hiệu. Tôi còn nhớ khi tôi còn đi học, có một lần tôi nói với bạn bè về nền dân chủ. Họ lắng nghe thích thú và hỏi ” vậy đâu là xã hội mẫu bạn trình cho chúng tôi xem”. Tôi chợt nhận ra một vấn đề đó là : Nếu chúng ta trình làng nhà nước VNCH chúng ta sẽ mệt lắm vì VNCH là nền dân chủ non dại còn xa trình độ dân chủ. Nếu trình làng nhà nước Hoa Kỳ chúng ta sẽ gặp các vấn đề khác như sau.
1- CS sẽ tấn công rằng ta bám càng ngoại bang , theo đuôi ngoại bang cõng rắn cắn gà nhà. Ta có miệng cũng thành khó nói.
2- CS sẽ nói xã hội Mỹ, thực tế Mỹ khác VN và đa số dân Việt tin rằng đúng vậy. 2 nền văn hóa khác nhau quá.
3- Mỹ ra đời cả trăm năm rồi và do một số lý do nó còn vô số chuyện tồn tai ví dụ như bầu tổng thống, CS Mỹ đôi khi cũng chơi bạo lực lắm dù đó là cá nhân nhưng CS sẽ lợi dụng và ca ” Thấy Chưa?”……. Vậy là ta mệt mỏi để bảo vệ Mỹ. Khổ một cái khi ta bảo vệ Mỹ CS sẽ nói thấy chưa chúng bám đuôi Mỹ…..
Vì vậy theo tôi xây dựng một mô hình dân chủ tương thích với tâm tư nguyện vọng của người Việt là một việc thực tế phải làm trước tiên. CS muốn đi vận động quần chúng họ cũng phải vẽ ra ảo ảnh CNXH mà. Người đời cần một mô hình rõ ràng hình dung được để ước mơ. Chỉ nói mơ hồ tự do, bình đẳng thôi thì khó lắm. Tôi tin rằng chung sức thì chúng ta sẽ xây dựng được mô hình dân chủ Việt Nam một cách rất thực tế và chi tiết. Có mô hình rồi chúng ta sẽ có 1001 chuyện thực tế để làm. Làm vô số chuyện thực tế để cuối cùng đạt được đích đến ( gọi là vận động liên hoàn kế) là vận động quần chúng đó là con đường thực tế đúng không thưa các Bác. Có lẻ con nên xưng hô vậy vì tuổi con còn nhỏ quá.
Bao Tran
Mô Hình Dân Chủ Việt Nam hay gọi tắt MHDCVN là gì? Nói một cách bình dân đó là cái bánh thật là ngon ai nhìn vào cũng muốn ăn thử. Bất luận anh là ai Sĩ, Nông, Công, Thương là quốc gia hay cộng sản, là hiền hay ngu, là tốt hay xấu cứ nhìn là thấy thích.
Nói một cách lý thuyết thì đó là công trình khoa học biện chứng lịch sữ được dùng để đạp đổ hệ tư tưởng cộng sản. Thông qua nó người ta nhìn thấy sự què quặc, lạc hậu và phản tự nhiên của chủ nghĩa xã hội miếng mồi của cộng sản.
Nói một cách thực tế thì MHDCVN là vị lãnh tụ tinh thần của tất cả người VN. MHDCVN sẽ là tinh thần để xây dựng hiến pháp VN tương lai. Thông qua MHDCVN chúng ta có thể tập hợp và đoàn kết các nguồn sức mạnh khác nhau của dân tộc Việt. Thông qua nó chúng ta có thể giới thiệu với nhân loại rằng: người Việt Dân Chủ “Chúng Tôi Là Ai” Một vị lãnh tụ bằng xương thịt sẽ có lắm nhược điểm và rắc rối , nhưng một vị lãnh tụ tinh thần như MHDCVN thì sẽ là hoàn hảo và kẻ thù phải bó tay thôi. MHDCVN sẽ là ngôi sao bắc đẩu định hướng đấu tranh.
Bao Tran
Việc thực tế thứ hai các chiến sĩ đấu tranh cho dân chủ phải nên làm là thành lập tổ chức “Việt Nam Dân Chủ Đồng Minh Hội” gọi tắt là Việt Minh. Kẻ dùng gươm sẽ chết vì gươm CSVN lợi dụng Việt Minh I để tiếm quyền thì nay Việt Minh II sẽ tước quyền của chúng. Đây không phải là tổ chức quyền lực hay tổ chức có tính đảng, tính bè phái. Nó là một tổ chức trung gian như Liên Hiệp Quốc. VM2 là nơi tất cả mọi tổ chức và đảng phái cũng như cá nhân yêu nước thông qua đó để kết nối với nhau. Là nơi mọi người có thể cùng nhau bàn bạc và đề xuất ra những chính sách chung. Là nơi có thể làm trung gian hòa giải…. VM2 là một tổ chức dựa trên cơ chế dân chủ tiến bộ nhất của thời đại. Nếu VM2 thành công thì CS lâm nguy , nếu VM2 thất bại thì ít nhất chúng ta cũng học được bài học quý giá để làm lần sau tốt hơn. Trường Kỳ Dân Chủ Nhất Định Thắng Lợi. CS cho chúng ta rất nhiều kinh nghiệm quý đáng tiếc là họ sai lầm từ nền móng nên đành chịu bó tay. Và vì vậy nếu chúng ta không làm dân chủ thì tương lai dân tộc cũng bó chiếu luôn. Các Bác ở đây đều là người đạo cao đức trọng, năng lực và điều kiện đều có, các Bác nghĩ xem có nên làm hay không.
Bao Tran
Một việc làm vô cùng thiết thực và cấp bách khác là vận động mời bà Aung San Suu Kyi đến Hoa Kỳ nói chuyện. Trong đó có một buổi nói chuyện với cộng đồng Á Châu tại Hoa Kỳ. Nhân cơ hội đó chớp lấy thời cơ ta vận động thành lập hiệp hội Á Châu Vì Dân Chủ và bầu bà Aung San Suu Kyi làm tổng thư ký. Nếu thành công nó sẽ biến bà Aung San Suu Kyi thành nhà chính trị mạnh nhất Á Châu. Điều đó giúp bà càng khẳng định chiến thắng tại Miến Điện. Đồng thời, dân chủ Miến Điện sẽ có thể lan rộng thành phong trào dân chủ Á Châu. Chúng ta đừng quên rằng Hoa Kỳ là một quốc gia Á Châu về mặt địa lý , điều này đã được bà Clinton khẳng định. Như vậy về mặt chiến lược hiệp hội Á Châu Vì Dân Chủ sẽ có thể trở thành một người bạn ngoại vi đắc lực của chính phủ Hoa Kỳ trong cục diện chiến tranh lạnh với TQ đang hình thành. Đừng quên cột mốc 2020 cho hình thành chiến lược Á Châu TBD của Mỹ. Chúng ta hãy thuận theo thời thế mà làm thay vì ngồi bị động để người ta xếp đặt. Gió đã chuyển hướng bất lợi cho xu hướng XHCN nếu chúng ta không làm thì CS sẽ chớp thời cơ. CSVN vốn là bậc thầy trong nghề đón gió trở cờ theo đuôi đế quốc. Với Mỹ đương nhiên dân chủ là ưu tiên một , nhưng nếu không khả thi họ sẽ vui vẻ chấp nhận một nền độc tài toàn trị theo đuôi Mỹ. Nếu phương án đó cũng bất thành họ sẽ dùng hạ sách ăn chia tay đôi với TQ tức là điều TQ ao ước. Trừ phương án dân chủ mọi phương án khác đều đưa đến sự bó chiếu cho dân tộc Việt. Cái lớp cầm quyền CSVN cần là bảo toàn sự nghiệp của các gia đình riêng của họ. Cái Mỹ cần là quyền lợi cho kinh tế và an ninh cho công dân Hoa Kỳ , không có gì sai khi chính quyền Mỹ làm như vậy. Dân chủ cho VN là chuyện của riêng chúng ta, nếu chúng ta không cố thì chả có ai cố cho chúng ta đâu mà hy vọng. Càng không nên chê dân Việt thiếu quan tâm. Chúng ta không làm ra nổi cái phong trào quần chúng thì lấy gì để dân chúng đi theo? Ngày xưa người VNCH đã không cố gắng đánh để một là dân chủ hai là chết , toàn lo chuyện bè phái nên đã thua cuộc. Ngày nay hy vọng chúng ta không phạm sai lầm năm xưa ” hạnh phúc của ta nhưng lại hy vọng người khác hy sinh xương máu lo cho ta” . Con xin lỗi vì bức xúc quá ạ. Những gì con viết chỉ là 1/1000 những gì con muốn nói. Nếu các Bác cho con vinh dự được nói riêng xin có thể liên lạc tại VietQuocOKC@gmail.com.