Đọc bài tường thuật tranh biện giữa phóng viên báo Vietnamnet với thằng cha tiến sĩ Tàu có tên Vương Hàn Lĩnh , người ta không thể chịu đựng nổi sự hỗn láo, xấc xược, thể hiện sự vô học của một trí thức Trung quốc.
Hắn nói : “Tôi có thể nhấn mạnh rằng anh có thể tự lựa chọn cách giải quyết tranh chấp mà anh cho là tốt nhất, có thể phân định được lãnh hải bằng cách này hay cách khác, nhưng chắc chắn là anh không thể tự lựa chọn được hàng xóm. Hai nước Trung Quốc và Việt Nam mãi mãi là hàng xóm, qua biết bao thế hệ và còn tiếp tục với rất nhiều thế hệ nữa.”
Điều này có nghĩa là, các người không thể bấng một Trung quốc khổng lồ đi chỗ khác. Mỹ, Nga có thể đến rồi đi, nhưng Trung Quốc vĩnh viễn nằm đấy, vĩnh viễn là món nợ truyền kiếp, vĩnh viễn bao bọc, khống chế, thậm chí vĩnh viễn quyết định sự tồn vong, hưng thịnh của các người!!.
Hắn trắng trợn đe dọa : “Tôi muốn nhắc lại nếu không chọn cách giải quyết như tôi vừa nêu, (đàm phán song phương), các anh sẽ phải hứng chịu các xung đột bằng vũ lực, hoặc thậm chí chiến tranh “.
Nếu quả thực, thằng cha vô học này hắn chỉ nói bậy với tư cách cá nhân hắn, thì không chấp làm gì. Nhưng nếu hắn chỉ là cai loa của Trung Nam Hải, một thứ đe dọa tránh mặt, mộtb loại thuốc kích động để tăm dò lòng can đảm của dân Việt, trước khi làm thật cuộc chiến tranh, thì phải nói cho bọn Bành trướng Trung Quốc các người biết rằng : người Việt Nam đã sẵn sàng, luôn sẵn sàng và lúc nào cũng sẵn sàng. Hãy đến với tất cả những gì các người có. Đừng bóng gió đe dọa làm gì. Gần một nghìn năm Bắc thuộc, người Việt đã quá hiểu các người là ai rồi. Người Việt sẽ đón tiếp các người đến giọt máu cuối cùng. Sẽ có nhiều Đống Đa nữa.
Lòng tham và cốt cách tiểu nhân đã làm cho các người tối tăm, ngu muội.
Lẽ ra, với vị thế và những ưu thế nước lớn, nếu khôn ngoan, cao thượng và trung thực, sẽ chẳng cần phải âm mưu, thủ đoạn để chiếm đoạt từng mét vuông đất, từng thước vuông biển của người khác, các nước xung quanh cũng tranh nhau làm đơn xin gia nhập một thị trường Trung Quốc khổng lồ, như các nước Đông Âu từng làm để được chấp nhận vào Liên minh châu Âu. Đơn của Thổ Nhĩ Kỳ còn chưa được chấp nhận. Tại sao lại có một A SEAN trượt khỏi vòng tay Trung Quốc. Đó là sự ngu muội “made in Chine “. Sự ngu muội Đại Hán.
Cái thằng cha Tiến sĩ có tên Vương Hàn Lĩnh ấy liệu có biết vì sao Trung Quốc đang đứng cô độc, trần trụi giữa thế giới này không? Hắn có nói được ai là bạn của người Trung Quốc không? Muốn Bá chủ mà hẹp hòi, độc ác và thiển cận như vậy, có ai tin, có ai theo? Cốt cách bá chủ mà Tô Tần, Trương Nghi dậy, các người bỏ đâu cả rồi ?!
Vương Hàn Lĩnh nói: “Đàm phán song phương là tốt nhất, khó quá thì khai thác chung ” !!
Cái đểu giả “made in Chine ” chính nằm tất cả ở đây. Song phương, nghĩa là chỉ có hai bên, và nhất là ở cả hai bên quyền lực đều tập trung trong tay một người hay một nhóm người. Đó là thủ đoạn muôn đời, thủ đoạn truyền kiếp của người Trung Hoa. Đó là “mưu lạ ” của Trần Bình giúp Hán Cao Tổ giành được thiên hạ. Sẽ có tiền bạc và mỹ nhân giành cho riêng người đàm phán. Sẽ có những mối lợi và những đe dọa mà người đàm phán không có cách gì từ chối. Sẽ có những vỏ bọc cần thiết cho sự phản bội dân tộc của người đàm phán. Philippines đã có nguy cơ mất biển, nền chính trị của Philippines suýt nữa sụp đổ chính là do đàm phán riêng rẽ và bí mật với Trung Quốc(*). Những chuyến đi đêm lặng lẽ của các lãnh đạo cộng sản Việt Nam tới Trung Quốc luôn làm cho uy tín của những người này sụp đổ tan tành ( Nguyễn Chí Vịnh, Tô Huy Rứa).
Nhưng nếu “khó quá thì khai thác chung “. Tất nhiên rồi. Khai thác chung nghĩa là anh mặc nhiên thừa nhận quyền sở hữu của tôi. Tôi cũng chỉ cần có thế ở bước một. Bước tiếp theo là : sự cố chính trị dẫn đến đổ vỡ hợp tác. Khi đó ai về nhà nấy. Thế là xong vấn đề tranh chấp chủ quyền. Chưa nói rằng ngay trong khi hợp tác, anh nào đầu tư nhiều, anh nào có trang bị áp đảo thì vùng khai thác, phần ăn chia đã thuộc về anh ta. Thủ đoạn này không phải là cái gì mới. Trung Quốc tự ra lệnh cấm trên các vùng biển không thuộc chủ quyền. Trung Quốc bắt ngư dân trên lãnh hải không thuộc Trung Quốc. Nhưng khi Việt nam phản đối thì Trung Quốc nói : “để bảo vệ nguồn thủy sản “, vì “ngư dân Việt dùng thuốc nổ “, kéo việc tranh cãi ra khỏi chuyện chủ quyền. Bộ Ngoại giao Việt nam loay hoay tìm cách chứng minh ngư dân Việt nam không đem theo thuốc nổ trên tàu, mà quên rằng cái chính cần phản đối là : Trung quốc không có quyền ra luật cho người Việt đang hành nghề trên đất, hay biển Việt Nam. Nước Việt nam có luật của Việt Nam, không phải nhờ luật của Trung Quốc.
Nhưng nếu gọi là xấc xược thì phải kể đến những điều vị tiến sĩ này nói : “chính phủ Trung Quốc cho rằng tất cả những quần đảo nằm trong đường chữ U chín đoạn (Đường Lưỡi Bò) là thuộc về Trung Quốc và Trung Quốc đã thực thi chủ quyền và quyền tài phán từ cách đây hơn hai ngàn năm ” và : “Nên nhớ rằng cho đến năm 1885, Việt Nam vẫn là thuộc quốc của Trung Quốc “.
Đúng là một hỗn xược đần độn, không thể chấp nhận. Một đường chữ U vẽ bậy vô căn cứ, không một ai, không nước nào thừa nhận. Liên hợp quốc bác bỏ. Dư luận quốc tế phản đối. Còn chuyện xương người Trung Quốc thì ở đâu chẳng có. Lịch sử đánh giết nhau liên miên đã làm người Trung Quốc tay bị, tay gậy, lần mò tìm sự tồn tại không xót một góc nào trên trái đất. Cứ theo lôgic này thì chắc cả châu Âu, châu Mỹ, cả nước Nga rộng lớn, đều là đất “tài phán” của Trung Quốc.
Thế nào là một thuộc quốc của Trung quốc ? Những vị Hoàng đế của Việt nam do Vua Trung Quốc tấn phong ? Lê Lợi do Trung quốc phong ? Quang Trung do Trung quốc phong ?… Ai ra lệnh chôn xác hai mươi vạn quân Trung Quốc tại gò Đống Đa ? Còn chuyện triều cống ư ? Cũng giống chuyện đàm phán song phương của Trung quốc bây giờ thôi. “Bỏ con săn sắt, bắt con cá rô “. Muốn “mỗi nơi hùng cứ một phương “, người Việt tiếc gì chút của cống ! Kiến thức lịch sử của một vị tiến sĩ của một nước “vĩ đại ” như Trung quốc là như vậy sao? Một sự xúc phạm thô lỗ đối với cả dân tộc Việt nam. Nhưng cũng là một sự sỉ nhục đối với nền tri thức Trung Quốc.
Ngay sau khi Vietnamnet đăng bài tranh biện với thằng cha tiến sĩ “rởm ” này, đã có nhiều tiếng nói :
“Phải vận động dân chúng Sài gòn và cả nước tẩy chay và đuổi thằng này về nước ngay. “
Đúng là “người dại để trôn, người khôn xấu hổ “. Chúng ta luôn muốn một sự tốt đẹp với láng giềng. Nhất là láng giềng ấy lại quá to và quá mạnh. Đó là những gì gọi là khôn ngoan. Nhưng sự khôn ngoan đó trở thành lố bịch nếu người láng giềng ấy ngu dốt và hợm hĩnh như cái anh chàng tiến sĩ có tên là Vương Hàn Lĩnh này. Hay là anh ta cũng là tiến sĩ mua, như nhiều tiến sĩ của ta?
Đùa với chó thì chó liếm mặt. Cái liếm mặt của vị tiến sĩ này do đâu mà ra?
Bùi Quang Vơm