Trân trọng gửi đến ông thư này (đính kèm trong attached file) sau khi đọc hai bài phỏng vấn của ông. Tôi nghĩ rằng con dân Việt Nam đều được quyền thừa hưởng Non Sông do tổ tiên để lại thì ai nấy đều có nghĩa vụ, trách nhiệm với Đất Nước và cũng đều có quyền chung hưởng của hương hỏa.
Tôi không làm tròn nhiệm vụ bảo vệ nền tự do của Miền Nam, không được người cùng nòi giống mang ý thức hệ ngoại lai cho được sống tự do trên mảnh đất của cha ông, nhưng tấm lòng vẫn luôn luôn đau đáu xót xa tình cảnh người khốn cùng sống như bầy nô lệ trên quê hương, nên viết thư này cho ông, một người từng ngồi trên đầu trên cổ dân xét lại trách nhiệm của ông đối với Đất Nước.
Bức tranh xã hội do ông Hà Sĩ Phu vẽ ra, tôi cũng ghi chép lại trong thư gửi ông để ông xem có phải nó phản ảnh đúng tình trạng Đất Nước hay là ông Hà Sĩ Phu bị thế lực thù địch cho ăn tiền để nói xấu Tổ Quốc. Nếu tình trạng xứ sở đúng như ông Hà Sĩ Phu mô tả, liệu cái đất nước như thế có nên hiện diện trên trái đất này? Nếu ông Hà Sĩ Phu mô tả sai sự thật mà ông Hà Sĩ Phu vẫn được bình an thì Nhà Nước này quá dân chủ quá chừng chừng rồi, đâu cần phải sửa lỗi hệ thống phải ông?
Tôi tha thiết mong ông trả lời với quốc dân; chứ không nên giữ thái độ im lặng như cái Nhà Nước này cứ im lặng trước những tiếng kêu khóc của dân oan.
Tôi nói ra Sự Thật về cá nhân ông Hồ Chí Minh, chắc ông cũng không vui, nhưng ông nối gót ông Hồ, đã từng cầm lái con thuyền quốc gia, mà nay tình trạng nước nhà bi đát như thế này thì ông có vui được không? Ông có thấy ông dự phần vào làm nên tình trạng hiện nay, hay đấy chỉ là lỗi hệ thống?
Tôi có cảm tưởng những người lãnh đạo cộng sản Việt Nam đến từ một hành tinh nào đó; chứ đâu phải cùng nòi giống Lạc Hồng. Vì chính sách cai trị của người cầm quyền, từ 1954 cho đến nay, đều bằng những thủ đoạn tàn bạo, man rợ còn tồi tệ hơn Tầu, hơn Tây đô hộ: Muốn thủ tiêu ai là thủ tiêu! Muốn giết ai là giết! Muốn bỏ tù ai là bỏ tù! Cuộc sống của người dân không hơn con vật!
Kính chúc ông sống bình an trong những ngày tháng còn lại của cuộc đời.
Trân trọng,
Thư Không Niêm
Kính Gửi:
Ông Nguyễn Văn An,
Cựu Chủ Tịch QuỐc Hội Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam,
Nguyên Ủy Viên Bộ Chính Trị,
Nguyên Trưởng Ban Tổ Chức Trung Ương
Bằng Phong Đặng Văn Âu
Thành phố Houston, Tiểu bang Texas, Hoa Kỳ, Ngày 20 tháng 2 năm 2011
Thưa Ông Cựu Chủ tịch Quốc hội Nguyễn văn An,
Nhân được người bạn ở trong nước cho địa chỉ email của ông, tôi mạo muội viết đôi điều góp ý để gửi trực tiếp đến ông. Dù ông đã nghỉ hưu, tuy nhiên ông đã là người lãnh đạo Đất Nước, là người của công chúng (public figure), nên tôi viết thư này dưới hình thức thư không niêm để độc giả nào còn quan tâm đến vận mệnh Đất Nước có thể bổ túc những gì mà tôi còn thiếu sót. Bởi vì tôi nghĩ rằng lịch sử đã để lại quá nhiều cảnh ngộ éo le mà chúng ta (kẻ thắng trận cũng như kẻ thua trận) không cùng nhau giải bài toán Đất Nước thông qua con đường đối thoại nghiêm chỉnh, bình đẳng, có trách nhiệm và tương kính thì nhất định sự khó khăn càng ngày sẽ càng trầm trọng hơn. Là đứa con được Bà Mẹ Việt Nam sinh ra, được nuôi dưỡng bởi dòng sữa Mẹ, được thừa hưởng một non sông gấm vóc và nền đạo lý do tổ tiên để lại, tôi có nghĩa vụ và trách nhiệm đối với sự hưng vong của xứ sở.
Để ông biết người đang thưa chuyện với ông là ai, tôi xin nói rõ nhân thân: Tôi là một cựu quân nhân của Việt Nam Cộng Hòa, từng có thời kỳ cầm súng chiến đấu bảo vệ nền tự do của Miền Nam. Vào ngày 29 Tháng Tư năm 1975, vì từng có kinh nghiệm với cộng sản, hiểu rất rõ bốn chữ “giải phóng dân tộc” chỉ là chiêu bài bịp bợm đánh lừa đồng bào và thế giới, nên tôi không ở lại quê nhà để bị cộng sản cầm tù, đầy ải. Do đó, tôi đã đi tìm tự do, dù phải chịu số phận của người mất Tổ Quốc.
Khi cuộc Cách Mạng Mùa Thu xảy ra vào Tháng 8 năm 1945, nếu tuổi đủ lớn, chắc chắn tôi đã tham gia vào cuộc đấu tranh chống Pháp giành độc lập như bao thanh niên yêu nước và có thể tôi trở thành một đảng viên cộng sản. May mắn thay! Lúc bấy giờ tôi chỉ là một cậu bé mới lên năm tuổi và theo thời gian khi đủ trí khôn, tôi đã nhìn thấy sự dã man, tráo trở, đểu cáng của cộng sản. Và thêm một may mắn khác: Hiệp định Genève cắt đôi Việt Nam tại vỹ tuyến 17, chứ không phải tại vỹ tuyến 13 như yêu sách của cộng sản, nên tôi không bị sống dưới chế độ cộng sản. Nếu không có may mắn đó, rất có thể tôi đã là một tên lính tiền phong trong “Bộ Đội Cụ Hồ” vác súng đi xâm lược Miền Nam!
Thưa ông Cựu Chủ tịch Quốc hội,
Tôi phải giải thích dài dòng về nhân thân của mình như vậy để ông hiểu rằng hoàn cảnh lịch sử đã đẩy anh em dòng họ Việt Nam ở hai bên chiến tuyến vào cuộc chiến huynh đệ tương tàn là do Miền Bắc tôn thờ một “ý thức hệ” phản khoa học và phi nhân. Một ý thức hệ mà những người đi làm cách mạng như các ông Hồ Chí Minh, Phạm văn Đồng, Trường Chinh, Võ Nguyên Giáp, Hà Huy Tập, Tôn Đức Thắng, Lê Duẩn, Đỗ Mười … không đủ kiến thức để thấy nó phản khoa học và không đủ lương tri để thấy nó vô nhân đạo, nhưng các ông ấy lại thiết đặt một chế độ độc tài toàn trị cưỡng bách toàn nhân dân cả nước vào hỏa ngục Đỏ.
Trước ngày diễn ra Đại Hội XI, trả lời cuộc phỏng vấn của ký giả Thu Hà, ông nhìn nhận rằng “Nhận thức là một quá trình. Nhận thức của ông cũng thay đổi theo đường lối đổi mới của Đảng và sự phát triển của thế giới. Ông cũng luôn khẳng định phần trách nhiệm của mình về những nhận thức và việc làm còn nhiều hạn chế và yếu kém của ông khi còn đương nhiệm”. Đồng thời ông cho độc giả biết hiện trong đảng có hai khuynh hướng chủ yếu:
– Về cơ bản vẫn giữ cái khung các dự thảo văn kiện như hiện nay. Cụ thể, Cương lĩnh 2010 vẫn giữ khung cơ bản của Cương lĩnh 91 như dự thảo, có bổ sung sửa đổi đôi chút, hoặc thêm bớt, hoặc đảo từ,… chủ yếu bây giờ là đi vào nhân sự thôi.
– Hoặc, Cương lĩnh 2010 phải vượt qua cái khung cơ bản của Cương lĩnh 91 như dự thảo, để xây dựng một Cương lĩnh 2010 mới đáp ứng yêu cầu của Cách mạng Việt Nam trong giai đoạn mới, giai đoạn đổi mới toàn diện, triệt để, cả kinh tế và chính trị, tức là hoàn thiện ở mức độ cao hơn, mức độ SỬA LỖI HỆ THỐNG.
Ông chọn khuynh hướng thứ hai, nghĩa là “SỬA LỖI HỆ THỐNG”. Phải chăng trong quá trình nhận thức của ông, ông chỉ thấy rằng tình trạng Đất Nước suy thoái về mọi mặt hiện nay là do LỖI HỆ THỐNG? Tôi cho rằng ông đổ lỗi hệ thống là không đúng. Vì thế, tôi viết thư không niêm này để ông và những người đồng quan điểm với ông suy nghĩ lại thì mới mong giải được bài toán Đất Nước.
Sau 5 năm mãn nhiệm vai trò Chủ tịch Quốc Hội, ông đã lùi vào bóng tối. Bỗng nhiên trước ngày Đại Hội XI được ký giả Thu Hà của Tuần Việt Nam phỏng vấn, tên tuổi của ông nổi bật trở lại. Sở dĩ ông được các nhà tranh đấu dân chủ trong và ngoài nước đánh giá cao, vì ông là người từng ở cương vị lãnh đạo mà dám nêu lên khuyết điểm của Đảng và của mình, một điều hiếm thấy ở các lãnh đạo khác. Ông được mối thiện cảm của dư luận giống như cựu Thủ tướng Võ văn Kiệt đã được. Tôi cũng đánh giá ông cao hơn hẳn Đại tướng Võ Nguyên Giáp, một người được thế giới coi là anh hùng Điện Biên Phủ mà ngoan ngoãn thủ phận “đặt đâu ngồi đấy” theo lệnh của Lê Duẩn, không xứng đáng bằng một sĩ quan cấp dưới như Đại tá Trần Anh Kim.
Khi muốn chữa lành con bệnh, nhất định người y sĩ phải dùng mọi phương cách khám nghiệm để tìm cho ra nguyên nhân nào gây nên bệnh. Cuộc thảo luận này là đi tìm căn bệnh, nên không có vùng nào gọi là vùng nhạy cảm hay vùng cấm kỵ không được phép đề cập tới. Những gì tôi sắp sửa trình bày với ông dưới đây không hề nhằm chỉ trích cá nhân ông, mà là nhận định của riêng tôi sau khi tìm hiểu Việt Nam lãnh hậu quả tai hại ghê gớm như ngày hôm nay là do nguyên nhân tại sao.
Theo tôi, Hệ thống hay Cơ Chế hay Bộ máy là do CON NGƯỜI tạo ra. Cha đẻ Đảng Cộng Sản Việt Nam là ông Hồ Chí Minh, cái Bí danh mà ông Nguyễn Sinh Cung hay Nguyễn Tất Thành đã đoạt của nhà cách mạng Hồ Học Lãm, là người dựng lên bộ máy cai trị. Từ điểm này trở đi, tôi sẽ dùng danh xưng Hồ Chí Minh để chỉ ông Nguyễn Tất Thành. Thân thế của ông Hồ Chí Minh ra sao thì đã có nhiều tài liệu lịch sử phổ biến rồi. Tôi chỉ tóm tắt những điều quan trọng gây hậu quả tai hại.
Lịch sử cho biết ông Hồ không phải là nhà ái quốc xuất dương tìm đường cứu nước như các Cụ Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, Phan văn Trường … Ông Hồ đã tự tay viết đơn xin Thực dân Pháp cho đặc ân vào học trường Thuộc Địa để phục vụ Thực dân. Nếu được Thực dân Pháp chấp thuận, ông Hồ không trở thành đảng viên đảng cộng sản.
– Ông Hồ là người nói dối đã được nhiều nhà viết sử chứng minh. Nếu ông An không tin thì ông hãy cho tôi biết để tôi trưng dẫn trong một thư sau. Vì bản chất dối trá, lừa đảo, ông Hồ đã tạo ra một bộ máy cai trị lừa đảo. Hiến Pháp năm 1946 do ông Hồ viết ra có đầy đủ các quyền dân chủ giống như các nước dân chủ Tây Phương, nhưng chỉ với mục đích tuyên truyền đánh lừa nhân dân và dư luận quốc tế.
– Ông Hồ là người tráo trở, phản bội, hung ác. Bán nhà cách mạng Phan Bội Châu cho Thực dân Pháp với giá 100 ngàn đồng để tiêu vào việc Đảng, đồng thời để triệt hạ một đối thủ chính trị có nhiều uy tín với quốc dân. Một mặt hô hào đoàn kết, mặt khác sai bộ hạ thủ tiêu người yêu nước như các ông Trương Tử Anh, Lý Đông A, Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ … Được bà Cát Thành Long Nguyễn thị Năm nuôi dưỡng, nhưng khi xong việc thì xuống tay giết chết ân nhân của mình. Dụ dỗ các nhà trí thức lỗi lạc như Trần Đức Thảo, Trần Đại Nghĩa, Hồ Đắc Liên, Nguyễn Mạnh Tường, Nguyễn Khắc Viện, Phan Khôi … tham gia kháng chiến chống Pháp, nhưng khi “cách mạng thành công” thì bạc đãi người trí thức một cách tàn tệ. Không những thủ tiêu người quốc gia, ông Hồ còn ám hại những người thờ chủ nghĩa Mác Lê theo xu hướng Trotsky.
– Ông Hồ là người vô trách nhiệm. Không kể về cuộc đời riêng tư lang chạ hết người đàn bà này đến người đàn bà khác, ông Hồ trốn tránh trách nhiệm làm cha khi giao con đẻ của mình (Nguyễn Tất Trung) cho Vũ Kỳ nuôi nấng và sai Trần Quốc Hoàn giết Nông thị Xuân, người đầu gối tay ấp của mình. Đối với giọt máu của mình mà ông Hồ không coi ra gì, ông tỏ ra yêu nước thương nòi chỉ là trò đạo đức giả. Sau khi thất bại chiến dịch Cải Cách Ruộng Đất, một tội ác long trời lở đất, ông Hồ không nhận trách nhiệm của mình, mà lại đẩy Võ Nguyên Giáp ra xin lỗi nhân dân; đồng thời truất chức Tổng Bí thư Trường Chinh và Thứ trưởng Hồ Viết Thắng, phụ trách chiến dịch.
– Ông Hồ là người ngoan cố, nhắm mắt đi vào con đường sai lầm. Năm 1956 Kremlin phái sứ giả Mikoyan sang Hà Nội giải thích “Tân chính sách chung sống hòa bình” của Đệ Tam Quốc Tế, tức là không còn đòi đào mồ chôn chủ nghĩa tư bản nữa. Ông Hồ vẫn chỉ thị tiếp tục tiến hành chiến dịch Cải Cách Ruộng Đất để giết hại thêm nhiều nạn nhân không đáng bị đánh giá là địa chủ. Nỗi đau oan ức trong quần chúng chưa hàn gắn xong, ông Hồ tiếp tục rập khuôn theo Mao Trạch Đông mở ra chiến dịch “Bách hoa tề phóng, bách gia tranh minh” (trăm hoa đua nở, trăm nhà đua tiếng) để tiêu diệt nốt những trí thức, văn nghệ sĩ nào dám lên tiếng đòi hỏi tự do sáng tác.
– Ông Hồ thi hành chính sách hộ khẩu (miếng ăn) và chính sách khủng bố để nhân dân cả nước trở nên hèn hạ, mất nhân cách. Cổ nhân dạy rằng “đói thì đầu gối phải bò” hoặc “bần cùng sinh đạo tặc”. Do đó nhiều nhà trí thức vì đói quá phải trở thành bồi bút, còn một số ít trí thức kiên cường giữ nhân cách thì bị đầy đọa, hành hạ cho tới chết một cách nhục nhã! Vì vậy, chung quanh ông Hồ chỉ tồn tại những phần tử bất tài, nịnh bợ, vô liêm sỉ phục vụ để dần dà kế tục ông trong vai trò lãnh đạo Đất Nước. Chưa đủ hài lòng với sự tâng bốc của đệ tử, ông Hồ còn giả danh Trần Dân Tiên để ca tụng chính mình!
– Ông Hồ không phải là người có niềm tự tin, vì ông không dám mở cuộc trưng cầu dân ý để biết quần chúng ủng hộ mình đến mức nào. Ông chỉ là một nhà độc tài làm công cụ cho cộng sản quốc tế.
Sở dĩ dân tộc ta trường tồn trước tham vọng đồng hóa của nòi giống Hán là nhờ tinh thần uy vũ bất khuất “Châu chấu đá xe”. Ông Hồ dùng mọi thủ đoạn để triệt tiêu khí phách kẻ sĩ, bắt buộc toàn dân thần phục mình là nguyên nhân đưa đến mất nước!
Đó là nói sơ lược về bản tính cá nhân của ông Hồ – người CHA ĐẺ cơ chế Đảng, tức là HỆ THỐNG – trong đường lối cai trị xứ sở bằng mưu mẹo, tiểu xảo, thủ đoạn hiểm ác. Có thể nói Việt Nam dưới sự cai trị của ông Hồ có hai bộ luật: Một bộ luật thành văn gọi là Hiến Pháp chỉ có tính cách trang trí và một bộ luật bất thành văn được giải thích tùy tiện sao cho cái lợi thuộc về phía người cầm quyền bằng cái gọi là Tòa Án Nhân Dân mà người xử chưa từng học ngành luật! Cộng thêm trò bí mật thủ tiêu!
Về phương diện đối ngoại, ông Hồ không phải là người có tinh thần độc lập dân tộc. Ông từng thú nhận rằng ông có thể sai, nhưng đồng chí Staline, Mao Trạch Đông không bao giờ sai. Ông cũng thú nhận ông không có tư tưởng. Chủ tịch Mao Trạch Đông đã đảm trách toàn diện mặt trận tư tưởng rồi.
Ông Hồ không có kiến thức, vì ông đi theo con đường cộng sản là đẩy nhân dân ta vào chiến tranh triền miên. Tại sao? Bởi vì chủ nghĩa cộng sản chủ trương “đào mồ chôn chủ nghĩa tư bản”, “nhuộm đỏ toàn cầu”; tất nhiên vì sinh tồn nên phe tư bản phải chống lại. Do đó chiến tranh giữa hai phe là điều không thể tránh được. Trong thực tế, hai đầu nậu của cộng sản và tư bản không trực tiếp chạm trán nhau. Họ chỉ đẩy đàn em chém giết lẫn nhau để thí nghiệm vũ khí. Cho nên Lê Duẩn từng tự thú nhận “mình đánh Mỹ đây là đánh cho Trung Quốc” trong cuộc xâm lăng Miền Nam là một chứng cớ rõ ràng. Ông Hồ chấp nhận sứ mạng làm người lính tiền phong của cuộc cách mạng toàn thế giới là chấp nhận làm đầy tớ một đại cường. Ngoài ra, ông Hồ kết nghĩa anh em “môi hở răng lạnh” với kẻ thù truyền kiếp luôn luôn có ý đồ đồng hóa dân ta càng chứng tỏ ông là người không có hiểu biết lịch sử. Trong bang giao quốc tế, không bao giờ có bạn muôn đời hoặc kẻ thù truyền kiếp. Đồng Minh bao giờ cũng có tính cách giai đoạn khi hai nước có quyền lợi hổ tương. Hoa Kỳ và Liên Xô từng là Đồng Minh trong Đệ Nhị Thế Chiến, nhưng sau đó trở thành kẻ thù không đội trời chung là một chứng minh. Chắc chắn có người trí thức ở Miền Bắc thời bấy giờ biết trước cái nguy cho tương lai Việt Nam khi nhìn thấy ông Hồ kết nghĩa “môi hở răng lạnh” với Trung Quốc, nhưng không dám nói ra vì sợ sự trả thù tàn bạo của ông Hồ. Liên Xô và Trung Cộng từng dàn quân hai bên bờ Hắc Long Giang (biên giới ngăn đôi lãnh thổ Nga – Trung Cộng) để thanh toán nhau; đài phát thanh hai bên chửi rủa, mạt sát nhau thậm tệ, nhưng ông Hồ vẫn mù quáng tin tưởng vào tình đoàn kết thắm thiết anh em trong khối Xã Hội Chủ Nghĩa. Sự kiện cựu Thủ tướng Phạm văn Đồng tuân lệnh ông Hồ gửi thư cho Chu Ân Lai xác nhận các đảo Hoàng Sa, Trường Sa thuộc về Trung Quốc đã được phanh phui gần đây. Điều đó chứng tỏ rằng ông Hồ sẵn sàng bán nước.
Thưa ông Cựu Chủ tịch Quốc hội,
Tôi dám đoan chắc với ông rằng những người đi làm cách mạng giải phóng dân tộc khỏi ách thống trị Thực dân Pháp như ông Hồ và các đồng chí của ông ta không đủ trình độ kiến thức để hiểu cái triết lý chính trị của Karl Marx và Lénine. Ông Hồ vừa là người không có tầm nhận thức, vừa không có cái tâm thành với xứ sở, với đồng bào. Ông có quá nhiều hành động mờ ám, tàn ác, khuất tất bị tay chân bộ hạ chung quanh nhìn thấy, nên cuối đời ông bị những Lê Duẩn, Lê Đức Thọ khống chế như ông Nguyễn văn Trấn đã tiết lộ trong cuốn “Viết Cho Mẹ và Quốc Hội”. Thậm chí ước nguyện của ông để lại trong di chúc là được hỏa thiêu và tro tàn được rải khắp bờ cõi Việt Nam cũng không thành.
Chủ nghĩa cộng sản không bao giờ là chủ nghĩa ưu việt như sự tuyên truyền. Bởi vì nếu nó ưu việt thì người cộng sản không bao giờ phải cần đến các thủ đoạn đánh lừa, tráo trở, dùng khủng bố trắng, khủng bố đen bằng bạo lực để đàn áp, thủ tiêu tiếng nói phản biện. Các nhà trí thức, văn nghệ sĩ trong Phong trào Nhân Văn chỉ đòi quyền tự do sáng tác, chứ không có một lời nào chống lại chủ nghĩa cộng sản, mà họ đã bị đầy đọa kinh khiếp rồi. Đảng Cộng Sản chỉ chấp nhận những bài văn, bài thơ, bài nhạc tâng bốc, ca ngợi, nịnh bợ các lãnh tụ Staline, Mao Trạch Đông và Hồ Chủ Tịch mà thôi!
Thi sĩ Phùng Quán làm hai bài thơ “Chống Tham Ô Lãng Phí” và “Lời Mẹ Dặn” không hề có một câu, chữ nào chống chủ nghĩa Marx là đã bị tàn đời. Trần Dần viết bài thơ “Nhất Định Thắng”; Cụ Phan Khôi viết truyện “Ông Năm Chuột”; sinh viên Bùi Quang Đoài – chủ bút tờ Đất Mới – phê bình bài nghị luận “Tính Nhân Văn trong Chủ Nghĩa Karl Marx” của Thạc sĩ Triết học Hoàng Xuân Nhị khiến ông Nhị không thể trả lời; Tiến sĩ Nguyễn Mạnh Tường đọc bài tham luận “Quan Điểm Lãnh Đạo” chỉ nói cai trị Đất Nước cần phải dựa vào luật pháp. Tựu trung, họ chỉ xin một chút tự do, xin góp ý xây dựng, không đòi lật đổ chế độ. Thế mà những văn nghệ sĩ, học giả, trí thức tinh hoa hàng đầu của Miền Bắc gồm 304 người đều bị Đảng trừng trị bằng nhiều biện pháp ghê gớm. Ông Hồ đã biến một nửa nước thành nhà tù vĩ đại. Toàn thể nhân dân Miền Bắc đều phải chịu số phận của đàn cừu.
Người ta nói rằng: “Người thầy thuốc mà lầm thì giết một con bệnh. Người làm chính trị mà lầm thì giết chết một thế hệ. Người làm văn hóa mà lầm thì giết chết nhiều thế hệ”. Ông Hồ Chí Minh vừa làm chính trị, vừa làm văn hóa bằng những tiểu xảo, thủ đoạn mà tôi đã trình bày ở trên, khiến cho Đất Nước lãnh hậu quả tại họa nhãn tiền hiện nay mà ai ai cũng trông thấy. Ông Hồ đã tạo ra những nhà lãnh đạo cộng sản kế tục sự nghiệp của ông Hồ đều mang đầy đủ tính chất “di truyền” của CHA GIÀ, họ đều dùng sự tàn ác, lừa đảo, dối trá, phản phúc, độc tài để trị dân như ông Hồ.
Dĩ nhiên sau khi cái nôi cộng sản Liên Xô và chư hầu Đông Âu sụp đổ, CSVN mất chỗ dựa, nên Đảng đành bắt tay với tư bản để sống còn, nhưng bản chất vẫn là những kẻ láu cá vặt. Biết Hoa Kỳ cần Việt Nam làm đồng minh chiến lược chống lại sự bành trướng của Trung Cộng, lãnh đạo Đảng dùng dân mình làm con tin để mặc cả. Nghĩa là nếu Hoa Kỳ áp lực gắt gao buộc Việt Nam tôn trọng nhân quyền một cách nghiêm chỉnh thì Đảng sẽ ngả về phía Trung Cộng! Vì vậy Hòa Kỳ chỉ phàn nàn chiếu lệ.
Cuộc hội thảo của hai mươi nhà trí thức có địa vị cao trong Đảng do Cựu Phó Thủ tướng Trần Phương chủ trì, chẳng một ai có thể chỉ ra cái hình thù của mô hình Xã Hội Chủ Nghĩa là gì, không phải vì họ không biết, nhưng vì họ sợ phải nói ra một sự thật quá sức phũ phàng! Đâu cần phải là nhà xã hội học mở cuộc nghiên cứu để giải đáp Chủ Nghĩa Xã Hội là gì? Dân gian đã nói từ lâu bốn chữ Xã Hội Chủ Nghĩa là Xuống Hàng Chó Ngựa, Xuống Hố Cả Nước, Xếp Hàng Cả Ngày, … Còn nền Văn hóa Xã Hội Chủ Nghĩa là như thế nào thì chỉ cần đọc những câu ca dao, câu vè trong dân gian là biết ngay. Nếu ông Cựu Chủ tịch chưa hề đọc các câu ca dao thời cộng sản thì hãy cho tôi biết, tôi sẽ gửi cho ông xem. Nhiều câu ca dao phản ảnh tình trạng xã hội khi đọc lên nghe thê thảm muốn khóc được.
Ngày xưa các cụ khuyến cáo để người đời giữ phẩm cách bằng câu ca dao: “Trăm năm bia đá cũng mòn; ngàn năm bia miệng hãy còn trơ trơ”. Ngày nay không còn ai quan tâm đến đạo đức, thanh danh thì dân gian đổi câu ca dao ấy như sau: “Trăm năm bia đá cũng mòn; bia chai cũng vỡ, chỉ còn bia ôm”! Cho nên Đảng Cộng sản duy trì Ban Văn Hóa Tư Tưởng hay Ban Tuyên Giáo thì quả là một sự mỉa mai đến độ khả ố. Thiết tưởng chưa có tập đoàn lãnh đạo nào có bộ mặt dầy, trâng tráo, dối trá, lừa đảo, vô trách nhiệm như cái tập đoàn lãnh đạo cộng sản Việt Nam hiện nay. Trả lời ông Võ Nguyên Giáp về vụ Bauxite Tây Nguyên, Nguyễn Tấn Dũng nói đó là “chủ trương lớn của Đảng”. Nhưng nếu được hỏi Đảng là ai thì không một người nào biết Đảng là ai cả. Vụ thất thoát 4, 5 tỷ đô-la của công ty Vinashin hòa cả làng, chẳng ai chịu trách nhiệm. Rặt một phường ăn cắp!
Lãnh tụ Hồ Chí Minh phạm vào tội ác tày trời trong cải cách ruộng đất mà không hề hối hận, không nhận trách nhiệm, lại tiếp tục phạm các tội ác tiếp theo. Miền Bắc xua quân vào Nam “giải phóng dân tộc”, khiến cho cái cột đèn biết đi cũng bỏ nước ra đi. Thảm họa thuyền nhân làm rúng động lương tâm nhân loại, Đảng Cộng Sản Việt Nam vẫn tỉnh bơ, coi nạn nhân là bọn đĩ điếm, bồi bếp chạy theo liếm gót giày đế quốc ngoại bang để hưởng bơ thừa sữa cặn. So sánh cung cách ứng xử của ông Hồ với tập đoàn lãnh đạo hiện nay, người ta có thể kết luận: “Cha nào con nấy y hệt như nhau!”. Cho nên, Đảng CSVN còn bắt cán bộ, học sinh, sinh viên học tập tư tưởng, đạo đức Hồ Chí Minh thì nhân dân Việt Nam không bao giờ ngóc đầu lên được!
Thưa ông Cựu Chủ tịch Quốc hội,
Hai mươi năm trước, Tiến sĩ Nguyễn Xuân Tụ dưới bút hiệu Hà Sĩ Phu đã viết một loạt bài tham luận chính trị để chứng minh chủ nghĩa Mác Lê phản khoa học, phản tiến bộ. Đó là sự trái ngược giữa thực tiễn và lý thuyết chỉ đưa đến nghèo nàn, lạc hậu. Ông Hà đề nghị “đằng sau, quay” để tránh cho dân tộc khỏi xuống hố. Đảng không thèm nghe, lại trù dập, bỏ tù. Mới đây, ông Hà Sĩ Phu viết bài góp ý với nhà sử học Dương Trung Quốc có đoạn như sau: “Hãy nhìn vào thực tiễn xã hội: Có bao giờ người Việt Nam lại thờ ơ trước nguy cơ vong quốc, nguy cơ bị đồng hoá như bây giờ? Có bao giờ sự thờ ơ trước đau khổ của đồng loại, sự đâm chém, băm chặt nhau dễ dàng như cơm bữa, sự nhố nhăng mất gốc, sự phô bày thú tính, sự vênh váo rởm đời, sự hành hạ người yêu nước một cách ngang nhiên, sự nịnh bợ kẻ nội xâm và ngoại xâm… lại được tôn vinh trước thanh thiên bạch nhật như bây giờ? Có bao giờ sự thành thật lại thua sự giả dối, người lương thiện lại sợ kẻ gian manh, người yêu nước lại bị lép vế, bậc thức giả lại bị cười khinh, công lý lại bị nhạo báng một cách thảm hại như bây giờ? Tất cả được bọc trong một bong bóng xà phòng khổng lồ ảo thuật, trông thấy hết nhưng để mà cười thôi!” để mô tả hậu quả của nền văn hóa vô sản hay văn hóa đảng do ông Hồ Chí Minh du nhập từ ngoại quốc và áp đặt lên dân tộc Việt Nam đã tiêu diệt cái “thế hệ vàng” được xây dựng từ nền giáo dục quốc học và nền văn minh phương Tây do thực dân Pháp mang lại. Đứng trước hiện tượng xã hội băng hoại ghê gớm như ông Hà Sĩ Phu mô tả ở trên, người ta không khỏi ngạc nhiên vì sao còn có những lão thành cách mạng tôn vinh ông Hồ là vị Cha Già Dân Tộc? Tôi xin gửi kèm theo đây bài thơ “Dòng Sông Rửa Tội” (*) của nữ luật sư Lê Thị Công Nhân được đăng trên Tập San Tổ Quốc số 105 do nhà giáo Nguyễn Thượng Long thực hiện trong nước để ông Cựu Chủ tịch thấy cái di sản do ông Hồ để lại cho hậu thế. Cả một đất nước tan hoang, điêu đứng vì hậu quả do chính ông Hồ gây ra. Tại sao cái Đảng này vẫn bắt cả nước phải học tập tư tưởng và noi gương đạo đức của ông Hồ mà không thấy đảng viên dám lên tiếng phản đối?
Ngôi nhà Việt Nam dột từ trên nóc dột xuống, cột kèo đều lung lay và nền móng cũng bị rệu rã. Ông Cựu Chủ tịch từng giữ chức Trưởng Ban Tổ Chức Trung Ương, tức là một trong những kiến trúc sư bảo trì ngôi nhà ấy, mà khi có đầy đủ quyền hành trong tay ông không chịu sửa sang. Nay ông đã nghỉ hưu, ông đề nghị sửa thì ai sẽ sửa đây? Theo ông, liệu có thể sửa chữa một ngôi nhà mục nát như thế được không? Hay là cần nhân sự mới, nguyên vật liệu mới để dựng lên ngôi nhà khác?
Mấy tuần nay, tình hình ở các nước Trung Đông rộ lên những cuộc biểu tình đòi dân chủ, tự do. Nhà độc tài của xứ Tunisie, Ai Cập đã đào tẩu. Nhiều quốc gia khác đang sục sôi. Người Việt Nam trong và ngoài nước đua nhau đặt câu hỏi liệu ngọn lửa dân chủ tự do có lây lan sang Việt Nam được không?
Liên Xô và các chư hầu cộng sản Đông Âu đã đổ vì lãnh đạo và nhân dân các nước này có gốc văn minh Thiên Chúa giáo. Trung Cộng trong vụ Thiên An Môn không đổ vì lãnh đạo Tầu Cộng là con cháu của Tần Thủy Hoàng vốn coi mạng người là cỏ rác! Lãnh đạo cộng sản Việt Nam không phải con cháu Tần Thủy Hoàng, nhưng đều đã bị Tầu Cộng cấy sinh tử phù cả rồi! Có thể Quân Đội Việt Nam không bắn vào nhân dân nổi dậy, nhưng Đảng Cộng Sản Việt Nam đã có sẵn lính Tầu đóng chốt ở Tây Nguyên sẽ cầm đầu bọn “xã hội đen” do Đảng nuôi dưỡng bấy lâu nay sẵn sàng ra tay tàn sát! Tại sao tôi nghĩ như vậy, ông Cựu Chủ tịch có biết không?
Tại vì Trung Cộng rất lo sợ nhân dân Việt Nam nổi dậy đòi tự do dân chủ khiến cho nhân dân Trung Cộng bắt chước noi theo. Người Tầu biết dân Việt Nam có truyền thống “kẻ thù nào cũng đánh thắng”, từng bị quân ta đánh đuổi nhiều phen, cho nên các “Khổng Minh con” thời nay bày ra kế gài binh lính của mình giả bộ làm công nhân khai thác mỏ bauxite túc trực ở Tây Nguyên để phòng khi có biến!
Có người nói chỉ khi nào bên Tầu có loạn thì may ra dân mình mới thừa cơ nổi dậy. Tôi không tin. Bởi vì dân Tầu là dân “chạp phô” có máu cam phận an phận làm ăn buôn bán. Lịch sử Tầu còn để lại đó: Nước Tầu từng bị Mông Cổ, Mãn Thanh đô hộ mà hiếm thấy dân Tầu dám nổi dậy như dân ta.
Hôm kia tôi đọc thấy ông lại trả lời cuộc phỏng vấn khác với nhà báo Thu Hà. Ông đề nghị thay đổii mấy điều khoản trong Hiến Pháp 92. Tôi nhắm không được đâu ông Cựu Chủ tịch ạ! Dù cho có bỏ Điều 4 Hiến Pháp đi nữa thì mấy ông con “Bác Hồ” chẳng coi ra gì, vì họ có cách ngồi trên luật pháp!
Theo tôi, chỉ còn có cách duy nhất là các lão thành cách mạng trót dại tin theo lời “Bác Hồ”, đã đem xương máu của mình dựng lên cỗ máy này, phải hy sinh thôi! Giống như trước đây tôi đã đề nghị là các cụ hãy mang cái mạng già của mình chống gậy ra vây kín lăng “Bác Hồ” ở quãng trường Ba Đình và đòi Bác trả lại quyền tự do dân chủ cho dân. Các Cụ lúc còn trẻ dám tự hào đi làm lịch sử bằng gậy tầm vông. Chẳng lẽ tới giờ này đều rụt vòi hết thảy sao? Ngồi nhà chửi đổng mà không biết xấu hổ với thế hệ Lê Thị Công Nhân, Phạm Thanh Nghiên, Cù Huy Hà Vũ, Trần Huỳnh Duy Thức … hay sao?
Tôi đề nghị ông Cựu Chủ tịch dũng cảm liều mạng đứng ra lãnh đạo các “Cụ lão thành cách mạng” một lần nữa đứng lên giành lại quyền làm người cho con cháu, thì sẽ có hàng triệu con cháu nối gót các Cụ. Nếu bị xe tăng nghiền nát hay Công An xã hội đen đánh đập thì Quý Cụ cũng xứng đáng với cái tội đã nhắm mắt đi theo “Bác Hồ” hại nước hại dân. Quý Cụ hy sinh lần này sẽ tạo nên trang sử vẻ vang cho giống nòi! Việt Nam là xứ sở ngược đời như bức tranh Hà Sĩ Phu vẽ ở trên. Tuổi trẻ Trung Đông nổi lên làm cách mạng Hoa Lài. Tuổi già Việt Nam làm cách mạng Xe Lăn để hậu sinh nối gót!
Phong hóa Việt Nam suy đồi đã đành. Dân Việt Nam đang chết dần chết mòn vì môi trường sống đang bị nhiễm độc. Các Cụ kéo dài cuộc sống vô vị cho tới ngày nằm liệt giường như Đại tướng Võ Nguyên Giáp thì ích gì? Với tấm lòng thành khẩn, tôi cống hiến suy nghĩ này là để hồi phục thanh danh cho những chiến sĩ cách mạng Mùa Thu, những chiến sĩ tự hào đuổi Pháp, chống Mỹ cứu nước! Những đảng viên cộng sản Liên Xô và Đông Âu đã đánh đổ chế độ cộng sản. Bây giờ là thời điểm của các nhà cách mạng cộng sản lão thành đứng lên đánh đổ chế độ hiện hành! Đã trót tạo nên nhân thì phải có trách nhiệm thu dọn hậu quả. Đừng chờ tuổi trẻ làm thay cho mình!
Tôi mong ông Cựu Chủ tịch dành thời giờ suy nghĩ về đề nghị của tôi và trông chờ sự trả lời của ông với quốc dân. Xin kính chúc ông Cựu Chủ tịch và gia quyến dồi dào sức khỏe. Hẹn ông thư sau.
Trân trọng,
Bằng Phong Đặng văn Âu
Dòng sông rửa tội
Lấy một nắm đất
trét lên mặt mình
ở đất nước tôi mọi người đều làm / phải làm như thế
để ca ngợi Hồ Chí Minh
Trong nấm mồ như thể
khó mà lạnh lẽo được hơn
xác ướp nghĩ gì?
hỡi ông !
Khi linh hồn còn lang thang khắp nơi trong vũ trụ mông lung,
chờ ngày phán xét cuối cùng
thì ông đã trót được bọn chúng phong thánh mất rồi
còn đâu,
Hãy từ chối đi, nếu còn có thể
Vì sự sám hối sẽ cứu rỗi được ông
dù ông không còn cơ hội để sám hối trước chúng tôi
nữa rồi,
Tôi nhìn nấm mồ của ông,
và tôi khóc
vì tôi, và cả dân tộc này, cùng với cái đảng cộng sản chết tiệt của ông
đã bị chôn vùi vào đó cả rồi
bằng nhiều cách khác nhau
nhưng thời gian thì có thực
đó là tuổi thơ của tôi,
đó là tương lai của đảng cộng sản
và hiện tại của đất nước này
đã được
nhuộm đỏ nhuộm hồng, nhuộm bằng máu của nhau
Tôi thường đi tìm một dòng sông
chảy ra từ những con suối
khởi thủy trong tận rừng sâu
Tôi ước ao được tắm mình vào đó
được úp mặt xuống dòng nước mát trong tinh sạch đó
để gột rửa bùn đất
và máu
và lửa
trên cơ thể tôi, trên khắp dân tộc tôi
và ở mọi chốn cùng của quê hương Việt Nam
Yêu dấu thương đau !
Nhưng mọi dòng sông đều ô nhiễm cả rồi
vì than bùn bô xít
vì nước thải độc hại
vì sự phát triển
vì thuốc trừ sâu
và vì những chiến công
lẫy lừng năm châu bốn biển
(cứ tạm thời vu cho là thế !)
Anh phải giết em thôi em yêu dấu
Con phải đấu tố cha thôi cha kính yêu
Còn mẹ ư, mẹ để làm gì?
Hàng xóm và bạn hữu ư
Xin hãy quên đi
Tất cả vì lý tưởng cộng sản vì chủ nghĩa xã hội
Vì Mác Lê nin vì Mao Trạch Đông
Và Xtalin nữa
Mà máu dân mình đã nhuộm đỏ những dòng sông
Tôi tìm mãi dù đã rất cố công
Với đôi tay và bàn chân nhỏ bé
Xước máu đỏ hồng
Chẳng có gì ngoài một cõi mênh mông
Của tham tàn cùng cực
Dối trá bất công
Tôi muốn trút bỏ tất cả
Mọi y phục và những suy nghĩ ở trong lòng
Để được tắm mình trong một dòng sông
Chảy ra từ đại ngàn u tịch
Là tình yêu, thứ tha
Công lý và lẽ thật
Khởi đầu, sau cùng và duy nhất.
Một lần
cho tất cả
hồi sinh
Này hỡi Hồ Chí Minh
và sư phụ là Mao Trạch Đông
các người còn sám hối được nữa không ?
e rằng
Không !
Lê-thị-Công-Nhân