THỦY TINH VỠ
thủy tinh vỡ đứt lòng nghiêng máu đổ
tết mậu thân bao cõi chết vu vơ
nhắm mắt bước bên xác dân thống khổ
mà quên mình xé đất xoá tuổi thơ
thủy tinh vỡ ghim sâu dòng lịch sử
óng ánh màu tàn tích buốt xuân thu
những dấu lạ nhập dần thành bóng tụ
vào hồn sương đục vẩn hoá nghịch thù
thủy tinh vỡ mong manh như khát vọng
ngóng vinh quang giữa ảo tưởng chờ mong
bờ sông mặn lúa xô tang tóc đọng
mảnh thời gian trôi dạt nắng lưu vong
thủy tinh vỡ hồn nước vơi sóng ẩn
bãi cát vàng nhuộm ánh mắt tình nhân
chưa thanh thản còn long đong quốc hận
vẫn đâu đây từng nỗi nhớ lâng lâng
Lưu Nguyễn Đạt
Đất Trinh, mùng tám Tết Quý Tỵ
One Comment
NguyễnTấn-Hồng
Xin cảm ơn LS.
Bài thơ tuyệt vời.
Thân kính,
NguyễnTấn-Hồng