MỘT ĐIỀU MƠ ƯỚC
đừng hỏi tôi có còn làm thơ
đừng hỏi tôi có hết dại khờ
như thưở mười lăm, mười bảy tuổi
yêu, không cần biết thực hay mơ
đừng ưu tư sao tôi lặng im :
lặng im là muôn lớp sóng chìm
của những niềm đau không có tuổi
của những nỗi buồn không có tên
đừng xót xa sao tôi bơ vơ
giữa rừng tay sao nắm hững hờ
một rừng tay nhưng lòng tay…lạnh
tôi đang cần chút nắng ban sơ
hãy hỏi tôi một điều tôi ước :
tôi mơ làm một hạt sương mai
tinh khôi như một ngày mới lớn
long lanh hồng trên má xuân ai
Trang Châu