Thi sĩ Nhất Tuấn tên thật là Phạm Hậu.
Sinh trưởng tại Quần Phương Hạ, Hải Hậu, Nam Định.
Quê ngoại quê nội ở Ninh Bình. Di cư vào Nam năm 1954.
Trước 1975:
quân nhân
– 1953: Gia nhập trường Võ Bị địa phương Nam Định – Khóa Hạ Sĩ Quan.
– 1955: Gia nhập trường Võ Bị Quốc Gia Dalat, Khóa XII
– 1962: Quản Đốc Đài Phát Thanh Quân Đội Đông Hà và Phần Phát Thanh Quân Đội Huế
– 1966: Quản Đốc Đài Phát Thanh Nha Trang
– 1967: Giám đốc Nha Nghiên Cứu Kế Hoạch Bộ Thông Tin
– 1968: Quản Đốc Đài Phát Thanh Quân Đội Saigon
– 1970: Học lớp Chỉ Huy Tham Mưu Cao Cấp / Đại Học Quân Sự Dalat
– 1971: Giám Đốc Nha Vô Tuyến Truyền Thanh Saigon
– 1974: Tổng Giám Đốc VN Thông Tấn Xã
– 1975: Bộ Lao Động
“Mũ đỏ , xanh, đen… đều đội hết
Làm tên lính giữ nước không xong !”
Sau Tháng Tư Đen
– B.S. Of Business Administration, City University, Seattle , 1981
– Công chức tiểu bang Washington , 1976-1994
TÁC PHẨM
– Truyện Chúng Mình thơ (tự xuất bản) 3 tập (1959-1963)
– Toàn bộ thi phẩm TCM (5 tập), Khai Trí tái bản. Saigon 1964
– Đời Lính I, Đời Lính II (tập truyện), Khai Trí xuất bản. Saigon 1965
– Trên 30 bài thơ TCM đã phổ nhạc bởi nhiều nhạc sĩ (1959-2008)
Của Nhất Tuấn
BUỒN TRONG KỶ NIỆM
Chiều mưa đó tưởng không còn gặp lại
Lần cuối cùng hai đứa lặng nhìn nhau
Có bao giờ em hiểu được anh đâu
Tình ngang trái và những lời gian dối
Trong tay nhau nhiều lần anh tự hỏi
– Ái Khanh ơi ! Em còn nhớ chăng em
Bình minh hồng và những buổi chiều êm
Chuyện Chúng Mình với bao nhiêu kỷ niệm
Hoa không đợi mà tình cờ bướm đến
Mình yêu như chưa từng có bao giờ
Em về rồi anh ở lại bơ vơ
Và bỗng thấy muốn giận hờn mãi mãi
Chiều mưa đó tưởng không còn gặp lại
Nào ngờ đâu trên thành phố Cao Nguyên
Đang âm thầm đếm bước dưới trời đêm
Anh bỗng thấy dáng người xưa thấp thoáng
Mái tóc đó bồng bềnh che vầng trán
Nét môi cười và cặp mắt nai tơ
Anh tưởng mình như đang sống trong mơ
Và thầm hỏi hay chỉ là hư ảnh
Ai thoạt gặp đã vội vàng lẩn tránh
Trong mưa bay anh thờ thẫn ra về
Mimosa tràn ngập lối anh đi
Hoa hay chính mình đang tan nát?
Tết tha hương nhớ mùa xuân Đà Lạt
Lòng bâng khuâng thương người cũ năm nào
Tình tưởng phai theo ngàn cánh anh đào
Bỗng giây phút lại thắm hồng nỗi nhớ
Tiếng mưa như giọng ai hoài nức nở
Lần cuối cùng rồi mãi mãi và mãi mãi chia xa
Cho hồn anh nổi bão táp phong ba
Thương từng hạt mưa buồn trong kỷ niệm.
HOA HỌC TRÒ
“Nàng rằng hoa rụng mình ơi !
Nhặt cho đầy giỏ rồi chơi vợ chồng”
Nguyễn Tố
Bây giờ còn nhớ hay không
Ngày xưa hè đến phượng hồng nở hoa
Ngây thơ em rủ anh ra
Bảo mình nhặt phượng về nhà chơi chung.
Bây giờ còn nhớ hay không
Anh đem cánh phượng bôi hồng má em
– “Để cho em đẹp như Tiên !”
Em không chịu, sợ phải lên trên trời
– “Lên trời hai đứa đôi nơi
Thôi em chỉ muốn là người trần gian”
Hôm nay phượng nở huy hoàng
Nhưng từ hai đứa lỡ làng duyên nhau
Rưng rưng phượng đỏ trên đầu
Tìm em, anh biết tìm đâu bây giờ
Bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa
Gửi vào đây một bài thơ cuối cùng
Bây giờ còn nhớ hay không
Đến người em nhận làm chồng ? Mà thôi.
XIN TRẢ LẠI EM
Anh xin trả lại em
Những thư yêu ngày trước
Năm trăm lá còn nguyên
Cho đúng lời giao ước
Anh xin trả lại em
Tập khăn yêu xanh đỏ
Cuốn lưu bút bìa đen
Và đôi vòng tay nhỏ
Anh xin trả lại em
Cặp gối hồng em tặng
Bây giờ đi ở riêng
Chắc hẳn em cần lắm
Anh xin trả lại em
Những lời cùng khấn nguyện
Ngày ấy chắc em quên
Nên vội vàng thề hẹn
Anh xin trả lại em
Những môi cười sóng mắt
Những kỷ niệm êm đềm
Khi mình thương nhau nhất
Còn một trái tim yêu
Trọn đời anh giữ lại
Trọn đời anh mang theo
Cho đẹp tình thơ dại
“TRẪM” NHỚ ÁI KHANH KHÔNG
Chỉ tại anh, nên hôm qua về trễ
Cứ “phim hay, tài tử trứ danh hoài
Anh quảng cáo và ‘tô mầu’ giỏi thế”
Hỏi ai còn nỡ khất hẹn ngày mai
Chỉ tại anh nên trờì thu đổi gió
Mimosa … phủ kín mặt đường khuya
Vương đầy tóc em bắt đền anh đó
Gỡ dùm đi đứng cười mãi… ô kìa
Chỉ tại anh, em về nhà không ngủ
Trằn trọc hoài, thao thức suốt một đêm
Và bỗng thấy hình như là thoáng nhớ
Đến một người không biết lạ hay quen
Chỉ tại anh nên hôm nay dậy muộn
Sáng thứ hai bỏ mất một giờ đầu
Bốn consigne (cô giáo già ác gớm
Còn bắt em chép phạt mấy trăm câu!)
Ngày thứ tám, em vào ngồi chép phạt
Mấy trăm câu mà viết mãi không xong
Bà giám thị cầm giấy xem chỉ thấy
Chúa nhật này “Trẫm”… nhớ… Ái khanh không
(Truyện Chúng Mình II. 1964)
CẦU NGUYỆN
Con quỳ lạy chúa trên trời
Để cho con lấy được người con yêu
Đời con đau khổ đã nhiều
Kể từ thơ dại đủ điều đắng cay
Số nghèo hai chục năm nay
Xây bao nhiêu mộng trắng tay vẫn nghèo
Mối tình đầu trót bọt bèo
Vì người ta thích chạy theo bạc tiền
Âm thầm trong mối tình điên
Cầm bằng Chúa định nhân duyên bẽ bàng
Bây giờ con đã gặp nàng
Không giàu, không đẹp, không màng lợi danh.
Chúng con hai mái đầu xanh
Chấp tay khấn nguyện trung thành với nhau.
Thề rằng sóng gió biển dâu,
Đã yêu… trước cũng như sau… giữ lời
Người ta lại bỏ con rồi,
Con quỳ lạy Chúa trên trời thương con
Hoa Lòng
Em bảo kiếm hoa rơi để ép
Sau đem về gửi tặng em yêu
Anh trả lời rằng anh chả biết
Vì hoa nhiều kể biết bao nhiêu
Màu trắng hoa hường hay ngọc lan
Hay màu tươi thắm của hoa soan
Vông vang vàng nhạt, hay thiên lý
Màu tím hoa sim sắc chóng tàn
Hay màu hoa máu của ti-gôn
Dáng vỡ trong như những mảnh tim
Tặng em biết tặng hoa nào nhỉ
Biết ép hoa nào hợp ý em
Hai đóa hoa tươi đẹp nắng trời
Sao đem ngắt một hỡi em tôi
Chúng đang mơn mởn đua hương sắc
Và cũng như người có lứa đôi
Lòng người nghệ sĩ giàu thương cảm
Nhìn cánh hoa đời dậy mến thương
Em ơi ai nỡ đang tay ngắt
Để cụm hoa kia phải rũ buồn
Vì thế nên anh đành trái ý
Không tìm hoa ép tặng em yêu
Nhưng mà bù lại anh chăm-chỉ
Nắn nót từng đêm viết rõ nhiều
Là những bài thơ đấy nhớ không
Hoa nào sánh được với hoa lòng
Ðọc xong em có hồng đôi má
Và mộng cùng anh kết vợ chồng
1955
(Truyện Chúng Mình I. 1964)
Kỷ Niệm Buồn
Chúa-nhật tuần nào anh cũng đợi
Âm-thầm như những tháng năm dài
Chờ em nhiều lúc anh thầm hỏi
Mình đứng hoài công để đón ai ?
Ngày trước yêu vì…. duyên số định
Cho nên ngang trái vẫn thương nhau
Bởi say mê quá em liều-lĩnh
Ai biết yêu rồi… sẽ khổ đâu !
Từng chiều chúa-nhật dặn nhau chờ
Chỗ hẹn, người ta… đứng ngẩn ngơ
Hồi hộp đón nghe từng tiếng máy
Nắng hồng làm thắm má ngây thơ
Hai đứa sánh vai đi bẽn lẽn
Người xoăn tay, kẻ cắn khăn thêu
Sợ thiên hạ thấy nên thèn thẹn
Ngớ ngẩn làm sao lúc mới yêu
Nhớ những ngày vui xem chiếu bóng
Họ thì mê mải với phim hay
Chúng mình mắt khẽ nhìn nhau trộm
Rồi đánh liều tay đan lấy tay
Khung cảnh thần tiên anh nhớ mãi
Chiều mưa hai đứa rủ đi xa
Đến gian phố nhỏ dìu nhau lại
Trời đất này riêng một chúng ta
Hoa bướm ngày xưa vỡ mộng rồi
Lòng anh mãi mãi vẫn đơn côi
Những chiều chúa chật em không đến
Lạc-lõng mình anh bốn hướng trời
Hờn giận mà chi Anh biết lắm
Yêu cuồng dại chỉ để mau quên
Hôm nay chép nốt bài thơ cuối
Như kỷ-niệm-buồn gửi tặng em
(Truyện Chúng Mình I. 1964)
Bài Thơ Cuối
Anh bỏ ra đi tận cuối trời
Vui cùng sóng biển giữa trùng khơi
Một quên hết những ân tình cũ
Tôi đọc thư xong chỉ mỉm cười
Xin chúc cho anh ước nguyện tròn
Cuộc tình hư ảo, có mà không
Hết còn là của đời nhau nữa
Thôi thế thì thôi, thế cũng xong
Ðêm cuối cùng mình nhảy với nhau
Tiếng cười vui xé tiếng lòng đau
Tưởng tình theo sóng trôi ra biển
Sóng dội về tim lớp lớp sầu
Ðôi lúc bâng khuâng chuyện hẹn thề
Nhưng thôi, nhắc lại để ai nghe
Gió khuya xô lá trên sân vắng
Ngỡ bước chân quen bỗng trở về
Viết một Bài Thơ Cuối gởi ai
Tai sao tôi cứ hỏi tôi hoài
Em, Anh, Ai …đắn đo từng chữ
Ðêm lạnh nhiều đêm lạnh, rất dài.
LỠ MỘT MUÀ THI
Tặng những người lỡ một mùa thi,
nhưng không lỡ một mùa hoa
Suốt năm ấy hai đứa mình yêu nhau
Xé vở học viết thư tình tâm sự
Bài không xem, khi yêu ai cần nữa
Cửa Thiên Ðàng mở rộng đón hai ta
Hồn lâng lâng nghe tấu nhạc tình ca
Hoa gặp bướm lần đầu tiên say đắm
Nên dẫu bảo ái tình là trái cấm
Thì chúng mình vẫn hái thản nhiên ăn
Từng kề môi, áp má biết bao lần
Vẫn thiếu thốn như linh hồn cô độc
Yêu như thế hỏi còn ai thèm học
Em mãi mê định nghĩa chữ yêu đương
Định viết bài thơ âu yếm lên tường
Ðan hai chữ (tên nhau) đầy sách vở
Không lo lắng không phút giây buồn khổ
Và thời gian ngắn ngủi biết bao nhiêu
Ai bảo tình yêu như sớm nắng mưa chiều
Chúng mình chỉ thấy danh-từ “chung thủy”
Vả chăng yêu nhau thì ai còn suy nghĩ
Phí thời gian đi tính toán điên rồ.
Rồi phượng về mùa thi lại bất ngờ
Nhưng hai đứa nghe tin không sửng sốt
Lẽ dĩ nhiên bài thi không điểm tốt
Và tên người bị trượt lúc thi xong
Có chúng mình (nhưng cũng chả thèm trông)
Và thầm nhủ kể gì tên trên bảng
Miễn hai đứa vẫn thương yêu nồng thắm
Và tên còn khắc đậm ở trong tim
Thì ngàn năm nhớ mãi chuyện thần tiên
Và đẹp mãi tình xanh thời trẻ dại .
(Truyện Chúng Mình II. 1964)