Lời rào dậu dành [tranh “giành”] cho các bạn tôi !
Chưa bao giờ tớ thấy bí về hình thức, đặt tên cho cái entry này. Gọi nó là “góp ý” thì: Tớ là cái thá gì mà góp ý? Mấy ông cách mạng lão thành sáu mươi, bảy mươi năm tuổi đảng góp toàn ý hay, lời đẹp còn bị lờ tịt, các tướng lĩnh đánh đông dẹp bắc góp ý cũng chỉ như …bắn súng lên trời. Vậy thì cái thằng già tớ góp ý… mấy đời qua được bộ máy thư ký, giúp việc, toàn “tiến sĩ – giáo sư” sẵn sàng vứt vô sọt rác hoặc hoặc bịt miệng đánh hội đồng, chụp cho những cái mũ “biến chất”, “thiếu thông tin”, “bị giựt dây”, “bị mua chuộc” hoặc nặng hơn là “tự diễn biến” cần xử lý…! Còn kiến nghị ư? Hay gửi bài đăng báo ư? Chỉ thị 113HD đã cảnh cáo các tổng biên tập nếu không muốn mất ghế thì nhận bài nào nhớ tiêu huỷ ngay bài nấy.
Cuối cùng, tớ đành dùng hình thức chẳng ra thư ngỏ, chẳng ra kiến nghị mà phóng lên mạng những suy nghĩ thẳng ruột ngựa của mình. Nói thẳng, nói thiệt và nói hết! Biết đâu có vị nào đó được con cháu nó vô tình đọc được, thấy ra lẽ phải có lợi cho ông, cho cha, cho chú nó, bèn in ra cho họ đọc thì thật may mắn thay cho dân tộc Việt Nam này.
Còn cái lũ lau nhau “chuyên viên cơ hội chủ nghĩa” thì chẳng bao giờ chúng để các bị lãnh đạo phải đau đầu về những chuyện như tớ sắp nêu sau đây đâu:
PHÁC THẢO BẢN TÂM THƯ GỠ RỐI CHO MẤY VỊ LÃNH ĐẠO ĐẢNG CẦM QUYỀN CAO NHẤT (*)
Đã từ lâu, tôi, nhân danh một người đi theo đảng sớm hơn quý vị ít nhất ba bốn chục năm, được học tập rất bài bản về chủ nghĩa Mác – Lê Nin, đấu tranh giai cấp giải phóng dân tộc, đã từng “hi sinh tất cả gia đình, cuộc sống, tài sản, học vấn, tương lai để ra đi chiến đấu mang lại cơm áo cho dân nghèo. “Gian khổ đi đầu, phú quý vinh hoa hưởng sau”… Vì những lí tưởng này, những loại người như tôi đã lao vào các cuộc chiến đấu với niềm tin vô bờ là “đấu tranh này là trận cuối cùng” để “bao nhiêu lợi quyền ắt qua tay mình”.
Nhưng cũng chính vì những sự mù quáng bước theo cái con đường cách mạng vô sản… vu vơ này mà biết bao nhiêu bạn bè, bà con thân thuộc của chúng tôi đã mất nhà, mất ruộng, mất cửa hàng, xưởng thợ và… mất mạng luôn.
Chiến đấu không tiếc xương rơi máu đổ để xây nên một “xã hội… trại lính”. Ăn gì? Mặc gì? Đi đâu? Ở đâu? Sinh đẻ, tang ma, dựng vợ, gả chồng, cải táng ông bà cũng đều do nhà nước quy định cả!
Còn sản xuất, khi quốc hữu hoá thì thiếu từ cân gạo đến cái kim sợi chỉ… Nhớ lại cái thời kỳ “miền Bắc xây dựng xã hội chủ nghĩa chiếu cố miền Nam”, cái thời các vị chưa ra đời hoặc mới lên 5 lên 3 ấy mà… kinh! Thiếu thốn, đói khổ, chia nhau từng cân gạo mốc, lạng mỡ, lạng đường; bình bầu, tranh nhau ỏm tỏi một chiếc vỏ xe đạp… mà cuộc triển lãm không tiền khoáng hậu mấy năm trước về cái “thời kỳ bao cấp” ở Hà Nội đã thâm thuý điển hình hoá số phận của con người Xã Hội Chủ Nghĩa bằng những… cục gạch thay mình xếp hàng lãnh miếng ăn, bằng những tấm tem phiếu cắt ô bao cấp dầu, đậu phụ!
… Lần đầu tiên, các ông cho phép công khai lên án một cách hùng hồn sự phá sản của cái thuyết lý chính trị kinh tế học khùng điên của hai tên điên khùng mới có 30 tuổi đời đã nghĩ ra được cái gọi là “Tuyên ngôn Công Sản” rồi sau đó… “bỏ của chạy lấy người” vì bản thân họ cũng chưa thành lập ra hoặc làm lãnh tụ của một Đảng Cộng Sản nào!
Vậy mà tai hoạ ập xuống đầu nhân loại, khi có những tên “cách mạng cơ hội” đã biến những lý luận tổng kết từ thực tế quan hệ sản xuất, đời sống của công nhân và sự khủng hoảng của chủ nghĩa tư bản thế kỷ thứ XIX, biến nó thành một thứ isme (chủ nghĩa) rồi dung nó như một tôn giáo để “mị” mọi tầng lớp “bần hàn” đi theo họ để… phá hết, lật đổ hết, cướp hết, thậm chí “giết! Giết hết, bàn tay không ngơi nghỉ”… để cuối cùng “bao nhiêu lợi quyền ắt qua tay… họ”! Và họ đã không ít tên, trở thành những tên ác vương, bạo chúa…!
Ngay từ những năm 1950, ở các nước châu Âu, người ta đã nhận diện ra chủ nghĩa tư bản không hề giẫy chết mà càng ngày càng hoàn thiện thì mặt thật của cái chủ nghĩa cộng sản siêu duy tâm, duy ý chí, vô nhân tính ngày càng ngày tự vạch trần! Vì cái “lý tưởng thế giới đại đồng”, họ đã sẵn sàng diệt luôn cả đồng loại, cả gia đình, vợ con thậm chí cả những người đồng chí của mình… Những vụ thanh trừng nhau ở ngay hệ thống đỉnh cao tại Nga, tại Tầu và cả tại Ta nữa, kể ra cả ngày không hết.
Nhất là từ khi cả khối Liên-Xô/Đông Âu Xã Hội Chủ Nghĩa xụp đổ, mọi bí mật trong các hồ sơ lưu trữ được chính các nước này công bố ra thì… ngoan cố đến như Tầu cũng lẳng lặng bỏ tên, bỏ hình ảnh của hai lão lãnh tụ “Thiên tai” (không có dấu huyền) Mác-Lê gớm ghiếc ấy ra khỏi các văn kiện, hội trường…!(gần đây sửa đổi điều lệ Đảng lao động Triều Tiên, cha con họ Kim cũng ra lệnh…xoá nốt)!
Chú Fidel ở bên Cuba sau khi thành lập Đảng Cộng Sản Cuba, tiếm quyền tổng bí thư đảng cộng sản thứ thiệt của Blass Roca, sau khi buộc phải “thôi giữ chức”, sau hơn nửa thế kỷ cầm quyền, sắp chết cũng phải công khai tuyên bố “mô hình xã hội chủ nghĩa ở nước này…không thích hợp!
Ôn Gia Bảo hơn một lần tuyên bố “cần phải làm cách mạng về thể chế nếu không muốn xụp đổ về kinh tế”…
Nhớ cái thời các vị ở tuổi lên 5, lên 10 ấy, chủ nghĩa cộng sản đã bắt đầu tan rã mạnh mẽ sau Đại Hội các Đảng cộng sản họp ở Bucarest năm 1956 ấy, không có Internet như ngày nay, thông tin ngoài cái đài không sóng ngắn của Tầu, của Liên-Xô, chúng tôi, nhờ biết tí chút ngoại ngữ đã cập nhật được khá nhiều thông tin “không có lợi” mà ngày càng “sáng mắt, sáng lòng” ra…
Trước những vụ “diễn biến hoà bình” dồn dập xảy ra như vụ Khruxốp vạch trần tội ác của Stalin ở Đại Hội Đảng XX,.. Những sự phân hoá dữ dội, chửi nhau công khai đưa tới choảng nhau bằng xe tăng, đại bác giữa “anh cả” và “anh hai”…
Cái giai đoạn bi-hài chính trị ở những thập kỷ 50 và 60, anh này chửi anh kia là “xét lại”, anh kia chửi anh nọ là “bảo thủ”…! Có anh thì chửi… tuốt cả hai anh xét lai lẫn bảo thủ! (Anh Hodja của Albanie)
Đã có bao nhiêu người đã “chết oan” về cái vụ khủng hoảng lí luận kéo dài này trong đó có các nhà lãnh đạo Việt Nam, anh theo bên này, anh theo bên kia hoặc theo cả hai ….một tay đàn áp, bỏ tù không án những người bị cho là “xét lại”, nhưng khi những con tầu chở dầu, chở T54, Sam, Mig, đạn dược của “xét lại” vượt hàng rào thuỷ lôi, mìn của Mỹ tới Hải Phòng (do “Bảo thủ” không cho phép đi qua đất Tầu) thì vẫn cứ “Pa-xi-bơ Ta-va-rich!”.
-Ný nuận ra sao đây? Dựa dẫm vào chỗ nào là đúng đây? Ai bạn, ai thù đây? Ngọng! Thời kỳ “mất căn cước” này kéo dài, dài mãi… Và cũng là cái thời phát triển của chủ nghĩa “Nói đôi ăn tiền!”
… Cho tới ngày “thành trì cách mạng vô sản thế giới” Liên Xô sụp đổ cái rụp, kéo theo tất cả khối xã hội chủ nghĩa Đông Âu đổ theo, các đảng cộng sản Tây Âu, mạnh như đảng cộng sản Ý, Pháp… dần dần rời bỏ mục tiêu đấu tranh giai cấp thậm chí rời bỏ cả chính trường thì Việt Nam ta lại bị cái “Vạn Lí Trường Thành khổng lồ xã hội chủ nghĩa” chắn ngang bởi một lí thuyết mới : Xã hội chủ nghĩa theo kiểu Trung Quốc, với phương hướng chỉ đường của Đặng Tiểu Bình: “mèo trắng mèo đen, mèo nào cũng được miễn là bắt được chuột”.
Lại một lần nữa, cuộc lựa chọn đi theo lí thuyết nào để xây dựng đất nước lại đặt ra cho các vị lãnh đạo cao nhất. Cuối cùng, dưới sự lãnh đạo của một nhóm nào đó, đứng đầu là ông Lê Duẩn quyết đi theo con đường của cái nước mà con gái ông đang làm… dâu!
Cái khẳng định căn cước, dứt khoát lập trường theo Nga này đã đưa đến vụ “Dạy cho Việt Nam một bài học” của Đặng Tiểu Bình. Hậu quả là thế nào? Sau vụ tiến quân vào Phnom-Pênh là cấm vận, là toàn dân những năm cuối thập kỉ 70 đều phải ăn… thức ăn cho ngựa!
Vậy mà sau khi ông Duẩn chết, sau khi đã ghi vào điều lệ Đảng và Hiến Pháp: “Bọn bành trướng Bắc Kinh là kẻ thù nguy hiểm số một, những người kế nhiệm ông Duẩn và tiền nhiệm của các vị đương nhiệm hôm nay đã làm một cuộc… “diễn biến hoà bình” cực kỳ vĩ đại, nhanh chóng và ngoạn mục chưa từng thấy: Biến kẻ thù nguy hiểm thành “người bạn bốn tốt”, … 16 chữ vàng” một cách thắng lợi! Không một ý kiến phản đối! Điều này các vị có thực tế khó ăn, khó nói, hiểu rõ hơn tôi nhiều vì tôi đã về vườn từ năm 1986!
Cuối cùng nữa, ông Trường Chinh trước khi chết phải tự mình hô lên “Đổi mới hay là chết!”, ông Đỗ Mười, ông Nguyễn Văn Linh đều thúc đẩy “Đổi mới tư duy”! Khi chúc Tết, ông Đỗ Mười chúc… Tết mọi người cố gắng… làm giàu! Hàng quán, chợ búa lại được mở cửa buôn bán, nhà máy lại có các ông chủ, công nhân lại vắt kiệt sức đi làm. Mọi thị trường vốn có từ xưa lại được nhân dân tự phục hồi nhanh chóng.
Nhà văn Nguyên Ngọc ngay từ những ngày đầu, khi chưa mất chức tổng biên tập báo Văn Nghệ, đã nói 1 câu ngắn gọn những rất ý nghĩa: “Đổi mới tức là quay về như cũ!”.
Còn Jacques Julliard thì mỉa mai “Xã hội chủ nghĩa là con đường dài đầy máu xương và nước mắt để đi từ chủ nghĩa tư bản tới….chủ nghĩa tư bản!”
Thưa các vị!
Sở dĩ tôi phải ôn lại tuy dài dòng đấy nhưng vẫn chỉ là tóm tắt, cực kỳ tóm tắt, vì tôi lo là các vị chưa trải nghiệm như lũ ngoại bát tuần chúng tôi, thậm chí không hề biết gì về cái quá trình biến tướng của cái chủ nghĩa chết tiệt, lạc hậu và phản khoa học…, đã bị loài người lên án, vứt vào sọt rác và ở nhiều nơi người ta đã phải dựng những tượng đài kỷ niệm hàng triệu nạn nhân của cái chủ nghĩa vô luân ấy sát hại…, để các ông biết hoặc tìm hiểu thêm… vì:
TÔI TIN TƯỞNG RẰNG CÁC VỊ CŨNG NHẬN THỨC ĐẦY ĐỦ HOẶC ÍT NHẤT CŨNG ĐƯỢC 50-60% VẤN ĐỀ NÀY NHƯ TÔI
Chỉ có điều nói ra mồm, viết lên chữ thì… vị nào vị nấy cứ… xin mời… ai đó nói trước!
Thực tế là các vị đã phát triển chủ nghĩa tư bản mạnh mẽ, nhanh chóng và “thoáng” đến mức làm các nhà tư bản ngoại quốc phải kinh ngạc.
Làm sao chỉ trong có 10 năm mà một kẻ tay trắng, ngồi bán đồ bành đầu đường hoặc đi làm thợ mộc rong lại có trong tay cả tỉ đô la, có máy bay, du thuyền riêng?
Làm sao có một ông tổng giám đốc có thể nợ tới ngàn ngàn tỉ mà vẫn được bảo vệ là: “Không nợ công quỹ, không nợ nhân dân!” Vậy thì nợ ai? Ai nợ?
Cái chủ nghĩa tư bản rừng rú này nó đang làm các vị đau đầu muốn chết nhưng lên án nó cũng khó mở miệng vì chính những người thực hiện sự chỉ đạo của các ông nay đã công khai tuyên bố tất cả đều chấp hành nghị quyết của các vị ban ra, thi hành những “chủ trương lớn” của đảng đã kí kết với nước ngoài.
Thế là, bắt buộc các vị đâm lao phải theo lao. Lại bị những “chuyên ra quạt mo” mach nước, lúc này, lúc khác đưa các vị vào con đường… trở lại thời kì bao cấp!
Gần đây nhất là đổ tiền để cứu các tập đoàn kinh tế nhà nước, những “quả đấm thép” của các nhóm lợi ích, cứu tình hình giá cả lên vùn vụt bằng cách ứng ra hàng ngàn tỉ đồng để duy trì ổn định có tám mặt hàng.
Kết cục là gì? Hàng hoá vẫn lên cao và còn cao mãi dù có mọi gói ứng cứu, kích cầu…
Cuối cùng, người dân đâu có được hưởng lợi gì ! Gọi nhau đi mua “hàng ổn định giá” ời ợi , nhưng kết quả cuối cùng đến nơi thì người bán hàng trả lời tỉnh bơ: “Hết hàng rồi!”. Những nơi nào mới có hàng thì chỉ cho người tiêu thụ được mua một chai dầu,một cân đường gây ra cái cảnh “xếp hàng rồi quay trở lại xếp hàng”, y hệt cái thời bao cấp ngày xưa ở Hà Nội.
Lại “Nhất thân nhì thế ba quen biết”. Hàng bán đúng giá, hàng có trợ giá nhỏ giọt sinh ra tích trữ đầu cơ tuồn ra thị trường tự do mà cuối cùng, người tiêu thụ thật sự hoặc dân nghèo không có điều kiện đi các siêu thị đành chịu… nhịn hoặc… giơ túi tiền lép kẹp cho mọi kẻ lưu manh tha hồ… móc, vét…
Tiền trợ giá, kích cầu đổ ra đi đâu? Có tác dụng gì? Chui vào túi ai? Ai được lợi? Nếu các vị không có thì giờ ra chợ đầu đường để thử mua một vài mặt “hàng được ổn định giá làm phép” thì hãy nhờ các chuyên gia tin cậy hay con cháu trong nhà dịch bảy bài viết về kinh tế Việt Nam gần đây của tờ Wall Street Journal, các tác giả James Hookway- Patrick Barta, phân tích về chuyện phá giá đồng tiền ở Việt Nam ra sao? Các vị sẽ biết là các “chuyên ra cao cấp” của các vị họ đưa ra những con số, những phần trăm Ép Đi-Ai, Xi-pi-ai, những tỉ lệ lạm phát, tăng trưởng đều chẳng khác gì ông Bình báo cáo lỗ lãi của Vinashin cả đâu! Vu vơ, láo khoét hết!
Hoặc thâm hiểm hơn: Mọi cú hiến kế, mách nước đổ tiền ra cứu chỗ này, trợ giúp khâu khác chẳng qua là đưa nền kinh tế nước nhà đến chỗ lạm phát nhanh, xụp đổ nhanh mà thôi!
Nhân dịp viết bài này để tìm hiểu thêm tài liệu, tôi có gõ vào Google mấy chữ, “đường lối chủ trương bộ chính trị đảng cộng sản Việt Nam” thì phát khiếp. Kết quả trong 0,25 giây đã có 12.7000 thông tin!
– Bỏ qua những thông tin nóng hổi những thư ngỏ, kiến nghị lên án của chính các người đã từng dạy các vị, của những đảng viên lão thành từng vào tù ra tội những năm các vị chưa ra đời.
– Bỏ qua những ý kiến của các cuộc họp về thương mại đầu tư mới đây tại ngay Việt Nam mà báo chí của các vị đã thẳng tay cắt cúp những ý kiến phê phán cái sự… “hết ngưỡng phát triển của nền kinh tế Việt Nam”, hoặc “việc kiểm soát giá cả hiện nay là vi phạm luật WTO”.
… Tôi mới phát hiện thêm 1 tin động trời nữa: Trung Quốc mấy năm qua đã thua lỗ tới 12 tỷ USD và phải đóng cửa các nơi khai thác này! Và tôi càng thấy cái tình hữu nghị 16 chữ vàng kia nó nguy hiểm tới mức nào khi Chinalco của lão Tiểu Á Thanh, lại triển khai sang tận Tây Nguyên Việt Nam và càng hiểu thêm vì sao ta phải ôm cái của nợ đó bằng một văn bản mà vài người trong các vị đã buộc phải cúi đầu ký từ năm 2005 để rồi biến thành một “chủ trương lớn của Đảng và Nhà Nước!”.
Rồi đây, Wikileaks sau khi đã công bố những tin điện mật gây “khủng hoảng cho ngoại giao thế giới”, (đặc biệt là cho Mĩ) sẽ tiếp tục công bố 23000 điện mật đánh đi từ toà đại sứ Mĩ ở Hà Nội và 800 bức đánh đi từ Sài Gòn. Chắc chắn sẽ có nhiều điều bi hài mà khẳng định hoặc phủ định nó sẽ là điều cực khó vì ở cái thời đại internet này thì chỉ cần một cái click nhỏ là chẳng ai giấu được ai cái gì.
Nói dông nói dài, nói mãi cũng thấy chưa đủ. Thôi thì xin tóm tắt những nhược điểm có thể sửa được của các vị như sau:
I- Mù tịt thông tin
Tất cả đều do một ban tham mưu, thư kí hoặc chuyên gia cao cấp nào đó, cho xem cái gì, cho biết tin tức là tùy họ, chứ sức mấy mà các vị có khả năng, thời giờ ngồi trước màn hình truy cập internet. Ngay các những bài viết trên tờ báo của đảng như của tiến sĩ Lê Văn (Nin), khi viết về “chống diễn biến hoà bình”, ông ta đã dám nói phải “chống cả diễn biến từ trên”, “từ xa”, kể cả “cán bộ chủ trì”? Vậy thì diễn biến hoà bình từ trên là ai? Ai là chủ trì? Chủ trì cái gì? Trong các vị có ai động lòng không nhỉ? Hoặc chẳng đọc, chẳng thấy bao giờ?
Tôi cũng giật mình trước những bài báo “kiên trì chủ nghĩa Mác -Lênin đến cùng”, “Chủ nghĩa xã hội là quy luật tất yếu của loài người”, “Chủ nghĩa Mác Lê Nin là vô địch”, là… chưa chắc tác giả của nó đã thật lòng nghĩ như thế! Cũng có thể họ cố tình gợi lại cái lý thuyết quả đất hình vuông này, chính là để cho quần chúng tưởng đó là nhận thức của các vị ,nhằm đánh xập thêm cái uy tín của các vị đang sa sút nghiêm trọng trước nhĩ mục của đồng chí, đồng bào?
II- Không xác định được mình là ai
Qua những chủ trương, đường lối, chính sách đang thực thi trên khắp đất nước, các ông không tự nhận là chính mình đang là những người “tự diễn biến” tích cực nhất hay sao?
“Đổi mới tư duy”, “tự do thương mại”, “mọi người đều là bạn”, “bắt tay kẻ thù cũ”. Gọi những kẻ bỏ nước ra đi là “bọn trộm cướp, ma cô đĩ điếm, bám đít đế quốc, ăn bơ thừa sữa cặn” nay trở thành “ những khúc ruột ngàn dặm”…, những cái đó chẳng gọi là tự diễn biến thì là cái gì?
Với tôi, chính các vị là những người tự diễn biến nặng kí nhất!
Kẻ nào muốn ngăn bước diễn biến của các vị, kẻ đó chính là kẻ thù của các vị và (rồi là) kẻ thù của cả dân tộc (!), “bắt các vị làm con tin” cho những tín điều của kẻ ngoại lai đã bị chính quốc của họ đã đập tan đến bức tượng cuối cùng và khạc nhổ vào không thương xót. Chúng lắp vào cái đuôi chủ nghĩa xã hội để các vị bị lúng túng khi cần biện minh cho cả cái thân mình đã “tư bản hoá” không thể chối cãi.
Tóm lại, các vị bị đưa vào một cái thế mắc ngang cổ họng bằng chính cái đuôi của mình! Vậy thì:
1-Để cho chính danh, các vị hãy tự tuyên bố cắt cái đuôi “xã hội chủ nghĩa” ngay ở đại hội lần này đi!
2- Xoá bỏ tất cả chữ Mác-Lê Nin cũng như ảnh hai ông Tây râu xồm đó trong mọi cuộc họp hành cũng như những nơi công cộng.
3- Đổi tên đảng cộng sản thành đảng nhân dân hoặc đảng dân chủ, đảng cần lao, đảng xanh, đảng tím đảng vàng gì đó. Lẽ tất nhiên điều lệ, đường lối, tiêu chí của đảng các vị sẽ phải thay đổi, nhưng đó là chuyện sau…
4- Hô hào, động viên mọi người tài trí gia nhập đảng mới của chính các vị hoặc thành lập những đảng khác để cùng nhau tranh cử một quốc hội không do “đảng” cơ cấu, chỉ định rồi… bắt dân đi bầu nữa!
5- Hô hào, động viên những cá nhân, tổ chức nào có đầy đủ khả năng thì cứ việc ra báo chí, xuất bản, cổ phần hoá tất cả những tập đoàn, phát thanh truyền hình, viễn thông…
Tất cả những điều góp ý gỡ rối này có cái làm trước, có cái làm sau, có cái phải do những tập thể tài cao chí lớn họp bàn dân chủ. Tiến hành có khi phải qua vài nhiệm kì quốc hội!
Mọi chuyện tôi trình bày để “gỡ rối” cho các vị, ai cũng biết, ai cũng nghĩ như tôi, hơn tôi nhiều… Tôi chỉ là người chẳng ai uỷ nhiệm mà cứ nói lên những gì suy nghĩ trong cái đầu hạn hẹp và trái tim đang còn hy vọng mà thôi!
Tôi cũng tin rằng, trong các vị lãnh đạo cao cấp, không ít thì nhiều cũng có những nhận thức về thời cuộc chẳng khác gì tôi mấy. Vậy cái gì đã giữ cái đầu và trái tim các vị không được hoạt động cho đúng nhịp thời đại? Theo tôi, tất cả chỉ vì:
a- Chẳng vị nào tin vị nào. Nhỡ ra sảy chân như thời kì Trần Xuân Bách, Trần Độ thì…
b- Chờ đợi cho đến khi xuất hiện một Khruxốp, một Gooc-ba-chốp, một Eltsine thì mình sẽ hùa theo cũng chẳng muộn… Chứ còn ngay lúc này e… quá sớm!
c- Có quá nhiều vị nhờ tình trạng, nửa đen nửa đỏ này có thể kiếm nhiều quyền, nhiều lợi. Khi cần thì chìa thẻ đảng ra, khi khác thì cất thẻ đảng đi…Nói trắng ra thì mập mờ nửa dơi nửa chuột để….chờ thời kiếm lợi!
Đối với tôi, tất cả chỉ vì:
– Các vị thiếu dũng khí đấu tranh cách mạng.
– Các vị không tin vào quần chúng là khi chính các vị tuyên bố GIẢI TÁN ĐẢNG CỘNG SẢN thì sẽ được hàng triệu người kể cả những đảng viên đã từ lâu rồi không dám nhận mình là đảng viên hoan hô, hưởng ứng nhiệt liệt!
– Vài ba vị “tay trót nhúng chàm” rồi, có thể lo sẽ bị ai đó trả thù? Tôi tin là người Việt Nam chúng ta có nhân có nghĩa sẽ đối xử với các vị như nhân dân Ba-lan đối với ông Jaruzelski khi ông là người đầu tiên dám đề ra hợp tác với Công Đoàn Đoàn Kết của Lech Walesa và sau này trở thành người thay thế ông trong chức vụ Tổng Thống Ba-lan qua một cuộc bầu cử dân chủ thật sự. Ở Việt Nam ai làm được như Jaruzelski cũng sẽ được đối xử nhân văn hơn thế… Với điều kiện: Hãy trao lại cho Nhân Dân Việt Nam quyền xây dựng một Tổ Quốc Việt Nam, một Tổ Quốc không của riêng một Đảng Chính Trị nào!
*
Đại Hội lần thứ XI này là cơ hội ngàn năm có một, các vị hãy tự xác định rõ ràng căn cước của mình là ai đi! Hãy đứng lên làm cuộc cách mạng thể chế không tiếng súng đi!
Sẽ là một cuộc Diễn biến hòa bình chính hiệu, một cuộc cách mạng không tiếng súng đượ csuwr sách ghi chép kèm theo cái tên của vài người nào đó trong các vị sẽ là một điểm son trong lịch sử muôn đời sau.
Đó chính là mơ ước của tôi cũng là mơ ước của cả triệu triệu con người. Mong các vị suy nghĩ và hành động ngay kẻo muộn!
Tô Hải
(*) Đây mới chỉ là bản phác thảo để xin ý kiến bạn bè. Sau đó tớ sẽ thuê in ra gửi cho 15 vị trong Bộ Chính Trị theo con đường… riêng!