La plus grande couardise consiste à éprouver sa puissance sur la faiblesse d’autruie – Cái hèn lớn nhứt là lấy sức mạnh trên sự yếu đuối của kẻ khác (Jacques Audiberti) Le mal court – Chạy theo hung dữ (1948).
TIN TỨC TUẦN QUA:
Tin xấu:
Hoạt động nhộn nhịp của các máy bay ném bom Trung Quốc trên quần đảo Hoàng Sa cho thấy hành động thô bạo của Bắc Kinh, nhằm tìm cách xác quyết chủ quyền tại Biển Đông, trước các láng giềng đang chia rẽ và Hoa Kỳ thì đang bị ám ảnh bởi Bắc Hàn!
Thật vậy: Cộng Sản Trung Quốc đã bị nhiều nước lên tiếng phản đối, đặc biệt là Hoa Kỳ, Việt Nam và Philippines, khi tổ chức tập trận trên Biển Đông hôm thứ Sáu 18/05/2018. Các oanh tạc cơ tầm xa H-6K có thể mang theo đầu đạn nguyên tử đã thực hiện một loạt các cuộc cất cánh và hạ cánh, trên vùng biển mà một phần ba lượng hàng hóa giao thương quốc tế phải đi qua.
Việt Nam (chỉ biết) tố cáo Bắc Kinh «vi phạm trầm trọng» chủ quyền của mình. Philippines thì nhấn mạnh «mối quan ngại», nhưng (cả hai) đều nhắc đến «mối quan hệ chặt chẽ và hữu nghị» với Trung Quốc.
Tin Tốt:
Cũng vừa nhận được trên mạng, một tài liệu cho biết trong nước:
Thạc sĩ Chử Đình Phúc, Viện Khoa học Xã hội Việt Nam, sinh năm 1984 đang chia sẻ 11 bản đồ cổ của TQ trên mạng xã hội, theo các bản đồ này Hoàng Sa, Trường Sa không nằm trong lãnh thổ Trung Hoa Cộng Sản.
Chử Đình Phúc từng là sinh viên ĐH Khoa học Xã hội & Nhân văn, đang công tác tại Viện Khoa học Xã hội VN. Công việc của anh có liên quan trực tiếp đến thu thập thông tin, tài liệu về lịch sử TQ. Vì vậy, Thạc sĩ Chử Đình Phúc có trong tay 11 bản đồ cổ của TQ, Nhật Bản, chứng minh Hoàng Sa, Trường Sa không thuộc về TQ!
Những Bản đồ TQ từ 1850, 1903, 1905, 1908, 1911, 1935, 1936 hay cả 1911-1949, đều xác nhận chắc chắn 100% rằng Trường Sa, Hoàng Sa là của Việt Nam:
– Bản đồ “Hoàng triều trực tỉnh địa dư toàn đồ” do TQ xuất bản năm 1905.
Bản đồ này chỉ rõ lãnh thổ TQ chỉ đến hết đảo Hải Nam (báo Thanh niên).
– Bản đồ tỉnh Quảng Đông năm 1850 với cực Nam là tỉnh Hải Nam –
trích sách “1850 Thanh nhị kinh thập bát tỉnh địa đồ – 1850 清二京十八省舆地图
– Bản đồ 2 tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây, TQ năm 1903 cũng chỉ với đảo Hải Nam do Đại Thanh đế quốc phân tỉnh tinh đồ 大清帝國分省精圖” vẽ nước Tàu do người Nhật in.
– Bản đồ “Thanh quốc đại địa đồ Cánh mạng (Tân Hợi) động loạn địa điểm chú”, do người Nhật vẽ năm 1911, rất chi tiết, không có Hoàng-Trường Sa, đường lưỡi bò. – Bản đồ TQ năm 1911 ghi chữ Hán do chính Tàu vẽ, cũng không có Hoàng-Trường Sa & đường lưỡi bò.
– Bản đồ Quảng Đông, TQ năm 1935 gồm Hải Nam, không có Tây Sa, Nam Sa & đường lưỡi bò.
– Bản đồ “Trung Hoa dân quốc toàn đồ 中華民國全圖”, vẽ thời 1911-1949, thời kỳ Trung Quốc đã thành Trung Cộng do Mao cầm quyền, và Hồ Chí Minh là đệ tử, cũng
không có Hoàng Sa-Trường Sa & đường lưỡi bò.
Đó là các tài liệu địa lý chứng minh. Riêng về mặt lịch sử, chúng ta cũng xin nhắc lại:
I. CHỦ QUYỀN VIỆT NAM:
Về mặt lịch sử, từ thế kỷ 17, năm 1686, chúa Nguyễn Đàng Trong đã tổ chức một Hải Đội Hoàng Sa để thường xuyên tuần tiểu đảo Bãi Cát Vàng, tức Hoàng Sa, và triều đình nhà Nguyễn cũng đã vẽ bản đồ vùng đảo này để xác định vùng lãnh thổ của Việt Nam.
Khi thực dân Pháp đặt xong nền cai trị ở Việt Nam, năm 1885, nhà cầm quyền Pháp ký kết với nhà Mãn Thanh Hiệp Ước Thiên Tân, phân định biên giới bằng cột mốc. Hai năm sau, Pháp ký tiếp Hiệp Ước Brévié, phân ranh lãnh hải vùng vịnh Bắc Việt.
Do đó, mọi tranh chấp vùng biển đều được Liên Hiệp Quốc giải quyết theo công ước về luật biển.
Thời Đệ I và Đệ II Cộng Hòa, Hoàng Sa và Trường Sa vẫn thuộc lãnh thổ của Việt Nam Cộng Hòa.
Như vậy, suốt từ thế kỷ 17, hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa liên tục thuộc chủ quyền và lãnh thổ Quốc Gia Việt Nam.
Về mặt pháp lý, từ các chánh quyền, quân chủ của các Chúa Nguyễn, Triều đình Nhà Nguyễn, đến các chánh quyền Quốc Gia hay Việt Nam Cộng Hòa, và ngay cả chánh thể thuộc địa Pháp ở Việt Nam, đều luân phiên nhau hiện diện thường trực, với những tấm bia minh xác chủ quyền trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.
Ngược lại, Peijing-Bắc Kinh chỉ lên tiếng đòi chủ quyền, gần đây, sau năm 72, sau khi đã được bắt tay nói chuyện với Huê Kỳ, chớ không có một bằng chứng, hay một di tích nào về sự có mặt trên hai quần đảo này.
Ngày 06 – 12 – 2007, nhà cầm quyền Bắc Kinh ngạo mạn, kinh thường dư luận quốc tế, ngang nhiên phê chuẩn thành lập thành phố Tam Sa, bao gồm hai quần đảo Hoàng Sa với Trường Sa, làm đơn vị hành chánh cấp Huyện trực thuộc Tỉnh Hải Nam.
Trước hành động ngang ngược và trịch thượng này của Bắc Kinh, Đảng Cộng Sản cũng như Nhà đương quyền Cộng Sản Hà nội dám có thái độ thích nghi không ? Nếu có, thì phản ứng như thế nào ?
II. KHI BẮC KINH XÁC ĐỊNH CHỦ QUYỀN:
Khi vào ngày 09 – 12 – 2007, trước phản ứng tự phát, đồng loạt và quyết liệt của nhơn dân Việt Nam, khởi đầu với giới thanh niên, sanh viên, chống lại hành động bá quyền của Bắc Kinh xâm chiếm lãnh thổ Việt Nam, thì nhà cầm quyền Trung Cộng lên tiếng xác định “chủ quyền không thể tranh cãi của Trung quốc đối với các quần đảo và vùng biển lân cận ở khu vực biển Nam Trung hoa”!
Bắc Kinh còn ra lệnh cho Hà Nội phải có “biện pháp hiệu quả, ngăn chận những sự việc (tức các cuộc biểu tình của nhơn dân Việt Nam) làm tổn hại đến quan hệ song phương ”.
Sở dĩ Bắc Kinh dám ngang nhiên và trịch thượng xác định chủ quyền trên Hoàng Sa – Trường Sa, và cả vùng lãnh hải, cũng bởi Hà nội đã chánh thức thừa nhận chủ quyền của họ. Năm 1958, khi Bắc kinh vẽ bản đồ mới, tự quy định lãnh hải là 12 hải lý, thay vì 3 hải lý như trước đây, thì chẳng những Hồ Chí Minh chấp thuận, lại còn ra lệnh cho Phạm Văn Đồng gởi công hàm xác nhận chủ quyền của Bắc kinh về lãnh hải, bao gồm cả Hoàng Sa và Trường Sa .
Ngoài ra, trước đó, Ung văn Khiêm, Bộ trưởng Ngoại giao của Chánh Phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng hòa cũng đã thừa nhận chủ quyền của Tàu, và Hoàng Tùng, Trưởng Ban tư tưởng TW, tuyên bố: “Thà giao Hoàng Sa và Trường Sa cho Trung quốc, cùng phe xã hội chủ nghĩa anh em còn hơn để tụi Ngụy Sài Gòn quản lý ” !
Khi năm 1988, Trường Sa bất ngờ bị Tàu tấn công, chiếm giữ một vài đảo. Báo Sài Gòn Giải Phóng viết : “Hoàng Sa và Trường Sa có thuộc chủ quyền Trung quốc không có nghĩa là chủ quyền về lãnh thổ của ta bị mất, mà chỉ tạm thời do Trung quốc cùng phe xã hội chủ nghĩa anh em quản lý. Một ngày nào đó, chúng ta cần lấy lại, Trung quốc sẽ hoàn trả cho ta ”!
Từ Hồ Chí Minh tự nguyện thừa nhận chủ quyền của Tàu trên lãnh thổ và lãnh hải, đến Lê Khả Phiêu, lén lút và độc đoán nhượng đất và biển cho Tàu, Đảng Cộng Sản Hà Nội không hề có một ý thức nào về sự mất còn gia sản của tổ tiên, gầy dựng bằng máu, bằng xương, để lại cho các thế hệ sau !
Thật vậy! Trong nếp suy nghĩ của Người Cộng Sản khi Tổ Quốc Việt Nam ĐÃ là “tổ quốc xã hội chủ nghĩa”, thì Việt Nam có bị một nước xã hội chủ nghĩa khác đô hộ, đó không gì khác hơn là sự thay đổi người cầm quyền mà thôi ”.
Xưa nay, trong lịch sử, mất nước do quân giặc hùng mạnh xảy ra rất ít, mà mất nước vì lòng người không muốn giữ nước lại rất thường .
Nhưng mất nước vì lòng người không muốn hoặc không biết giữ nước, còn có cơ hội lấy lại nước, khi mọi người phản tỉnh về ý thức trách nhiệm, cảm thấy dân tộc bị ô nhục, sự nghiệp xương máuh thổ bị chiếm đoạt, mà mất ở tâm hồn không còn Việt Nam, con tim không còn luân lưu dòng máu kiêu hùng của tiên tổ nữa.
Thế nhưng, đất nước Việt Nam đối với Người Cộng Sản Hà nội chỉ là nơi họ sanh sống tạm, như người ở trọ, trong thời gian họ cầm quyền, để mai này, khi rời khỏi chánh quyền, họ sẽ về theo “cụ Mác cụ Lê”, như Hồ Chí Minh, nơi đó mới là tổ quốc thật sự của họ .
III. HÀ NỘI DÁM PHẢN ỨNG VÀ CÓ THỂ PHẢN ỨNG KHÔNG?
Vấn đề là Hà Nội có dám phản ứng để bảo vệ đất nưóc đã mất vào tay ngoại bang không ?
Không dám phản ứng vì Bắc Kinh mạnh?
– Không đúng. Năm 1979, Hà nội đã dám phản ứng bằng võ lực khi Đặng Tiểu Bình dạy cho Hà nội một bài học. Và tôn sư đã bị môn sinh đánh nặng đòn.
Trước đó, Hà nội đã từng mở chiến dịch rầm rộ chống bá quyền phương Bắc, không cần giữ quan hệ truyền thống “môi liền môi, răng liền răng”.
Sở dĩ Hà nội, thuở ấy, Không sợ, dám phản ứng ,vì ỷ thế có chỗ dựa là người anh em xã hội chủ nghĩa vĩ đại Liên-Sô. Nhưng phản ứng này chỉ có tính cách nhằm xác định lập trường phe cánh .
Một Giả Thuyết Không tưởng? Một Giấc mơ? Nếu Ngày nay, nếu Hà Nội dám phản ứng với Bắc Kinh là để bảo vệ đất nước vẹn toàn bờ cỏi?
Việt Nam sẽ có được sự yểm trợ quan trọng và hùng hậu hơn trước rất nhiều, đó là quan hệ quốc tế, hậu thuẫn của toàn dân trong nước và người Việt hải ngọai.
Từ năm 1995, Hà Nội đã lần lượt tranh thủ cho mình một vị trí mạnh trong cộng đồng thế giới. Trong những năm vừa qua, Hà Nội đã một lần là Hội viên không thường trực của Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc. Với vị thế nầy, Nhà Cầm quyền Hà Nội có thể công khai lớn tiếng phản kháng Bắc Kinh để bảo vệ chủ quyền và lãnh thổ Việt Nam.
Đó là chánh nghĩa quốc gia và lẽ phải pháp lý quốc tế. Hà Nội không có lý do gì khiếp sợ sức mạnh của Tàu.
Nhưng Tại sao không làm?
Và Hà Nội vừa đã chẳng những không làm, lại còn tìm cách can thiệp để ngăn chận phong trào dân chúng biểu tình chống Bắc Kinh.
Phải chăng vì bị áp lực của 16 chữ vàng ? Hay là chống Bắc Kinh đồng nghĩa với sự đánh mất thế lực yểm trợ, và do đó, vị thế cũng như quyền lực sẽ mất về phe cánh khác, tuy cũng cùng đồng chí trong đảng cộng sản với nhau?
Sự kiện Bắc Kinh thể hiện chánh sách xâm lược ngày nay tuy là một bất hạnh cho đất nước, một sỉ nhục cho hồn thiêng sông núi, sự tức tưởi của bao nhiêu chiến sĩ vị quốc vong thân, nhưng đây lại là một cơ hội tốt cho Hà Nội, nếu những người cầm quyền ở Hà Nội biết nắm bắt, thực hiện thật sự toàn dân đoàn kết, trên cơ sở cùng chung lòng bảo vệ Tổ Quốc Việt Nam lâm nguy, thì không cần nghị quyết 36 hay bất kỳ một thứ nghị quyết nào khác. Một cơ quan Công An chỉ lo nhiệm vụ bảo vệ an ninh trật tự xã hội, không đàn áp biểu tình ôn hòa và chánh đáng. Một cơ quan Báo chí có đầy đủ đệ tứ quyền để thông tin trung thực về chủ quyền quốc gia bị Tàu vi phạm, để vận động lòng yêu nước và sức mạnh toàn dân làm hậu thuẫn cho chánh quyền là đủ để bảo vệ quyền lợi và tự do của đất nước và lãnh hải Việt Nam!
Nhà Cầm quyền Hà Nội cần thay đổi thứ bậc ưu tiên trong chánh sách đối ngoại để cân bằng quan hệ giữa Việt Nam và thế giới. Quân đội hãy trở về đúng vị trí bảo vệ tổ quốc, anh dũng chống ngoại xâm.
Lòng yêu nước sẵn có của người dân Việt Nam chỉ sôi động, khi nào người dân thấy rõ họ thực sự là thành viên chủ động của cộng đồng dân tộc, với đầy đủ trách nhiêm và quyền lợi.
– Những người lãnh đạo ở Hà Nội ngay bây giờ, hãy suy nghĩ với cái đầu Việt Nam, hãy nhìn đất nước bằng con tim Việt Nam. Chưa trễ đâu!
Nghĩa là phải tách rời bỏ hẳn cái chủ nghĩa xã hội thảm hại kia, và hãy mạnh dạn thật lòng cùng với toàn dân trong và ngoài nước, chung nhau thảo luận tìm một phương sách bảo vệ bờ cõi, phục hồi lãnh thổ và lãnh hải .
– Chúng ta đừng quên rằng Bắc Kinh không bao giờ từ bỏ mộng bá quyền tiến xuống phía nam, khi nội tình của họ ổn định.
-Trên vị thế ngày nay, Hà Nội, sau khi giải quyết nạn xâm lăng của Bắc Kinh, nên quan hệ thêm chặt chẽ với các nước Nam Thái Bình Dương, trong ASEAN, và đặc biệt với Úc và Tân Tây Lan, để kêu gọi cùng nhau thành lập một tổ chức mở rộng, có khả năng quân sự cao, đủ sức mạnh tự bảo vệ an ninh vùng Đông Nam Á, theo mô hình Hiệp ước Liên Phòng Đông Nam Á trước kia (SEATO) !
Sự kiện Bắc Kinh ngày nay xâm lấn xuống phía Nam, chắc chắn sẽ là động cơ thúc đẩy các quốc gia trong vùng, luôn cả Huê kỳ và Âu châu, sẳn sàng hợp tác, yểm trợ vai trò phòng thủ an ninh chung cho địa phương trọng yếu này.
Trước sức mạnh và ý chí liên đới vì an ninh chung của toàn vùng, Bắc Kinh sẽ phải chấp nhận sống hài hòa, tôn trọng chủ quyền quốc gia lẫn nhau, để cùng phát triển giao thương .
Nhớ lại, lúc Hà nội đưa chiến tranh vào Miền Nam, Hồ Chí Minh hạ quyết tâm “xẻ dọc Trường Sơn” để tiến chiếm Miền Nam, hay “nếu phải đốt hết cả dãy Trường Sơn để giải phóng Miền Nam, ta sẵn sàng làm” chỉ vì Hồ Chí Minh muốn chiếm lấy Miền Nam về tay phe xã hội chủ nghĩa . Chủ trương làm chiến tranh giải phóng của Hồ Chí Minh không bộc lộ lòng yêu nước nên sự hy sinh của nhân dân hoàn toàn vô nghĩa . Họ chết oan uổn cho tham vọng của Hồ Chí Minh phục vụ phe xã hội chủ nghĩa.
Ngày nay, nếu Đảng Cộng Sản và Nhà Cầm quyền Hà Nội tiếp tục không chống lại Bắc Kinh để đòi lại lãnh thổ và lãnh hải, thì rõ ràng, người Cộng Sản và Đảng Cộng Sản không phải là người yêu nước! Do đó đừng tự kêu gào và tự nhận mình là Người Ái Quốc! Dẹp đi!
Còn nếu quá sợ Đảng Cộng Sản Tàu không bảo vệ Ngai Vàng của mình nữa (Chống Tàu mất Đảng), thì hãy nhờ các Hiệp Sĩ cứu nước, cứu biển!
Như ngày nay, các Hiệp Sĩ đường phố đã thành công giữ xe đạp, xe máy, giữ yên ổn xóm làng không bị trộm cắp, đến nỗi bọn du côn phải dùng dao chém để dằn mặt. Còn Công An Nhơn Dân thì dùng để đàn áp nhơn dân biểu tình chống Tàu. Hay, Cảnh Sát thì mải lo thu thuế mãi lộ!
Các tồ chức Hiệp Sĩ Việt Nam sẽ, như các Hiệp Sĩ của Pháp thời các Vua Pháp thế kỷ thứ 16, Louis XIV, Louis XV đã tổ chức các Hiệp sĩ cướp biển Corsaires (nỗi tiếng nhứt là Surcouf) với tàu chiến ngang dọc trên biển cả, đánh cướp các tàu buôn Anh, Tây Ba Nha giữ biển, giữ lãnh hải cho Vương triều và dân chúng Pháp, hay gần đây hơn trên vùng trời Bắc Việt, những Hiệp Sĩ phi công Cộng Sản Việt Nam, thời Chống Mỹ Cứu Nuớc, dùng máy bay “phục kích núp trên mây” (sic) chờ tàu bay lạ đến là “nhào ra bắn hạ” (cũng sic nữa).
Thay Lời Kết:
THAM QUÂN BẤT NHƯ HÔN QUÂN
Người xưa nói “Tham quân bất như hôn quân”!
Đảng Cộng Sản là một hệ thống tham nhũng siêu việt, vượt qua các tệ nạn tham nhũng ở Việt nam từ trước đến giờ .
Nhưng nếu tham nhũng mà biết giữ gìn đất nước để ăn lâu dài, thì vẫn còn khá hơn thứ tham nhũng mà không biết giữ nước, đem bán nước để ăn được nhiều và nhanh một lần .
Đó là thứ Vua vừa tham vừa ngu. Đó cũng là thực tế Việt Nam ngày nay.
Hồi Nhơn Sơn, Ngày Lễ Mẹ 2018
Khóc cho Mẹ Việt Nam điêu linh
TS Phan Văn Song